Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1265: Bí quyết nhỏ dùng kiếm (2)

Có ăn có uống còn có điệu hát dân gian để nghe, tháng ngày qua tương đương thoải mái dễ chịu, thoải mái hơn bí cảnh.
- Sớm biết ta đã sớm rời đi bí cảnh tìm tiểu Chi ngươi nương tựa.
Vân Mộng Mộng nghe Tiểu khúc, hào hứng còn gật gù đắc ý hừ hai câu, âm thanh dễ nghe êm tai, rất ngọt ngào phối hợp với bài hát, để Cam Điềm có chút kinh ngạc.
- Ngươi học qua ca hát?
- Không có, đều là hát chơi.
Cam Điềm càng thêm kinh ngạc, cái này mang ý nghĩa đây là thiên phú thuần túy.
- Muốn chúng ta hợp tấu một lần hay không, ta đàn khúc ngươi ca hát?
Đàn ca cùng reo vang, rất có ích lợi cho việc tu hành âm luật chi đạo của nàng, chỉ bất quá nàng trước đây một mực không có tìm được người thích hợp.
- Tốt.
Vân Mộng Mộng rất cao hứng đáp ứng.
Tu luyện hoàn thành thần thông, Lục Dương vừa lòng thỏa ý thu hồi Thanh Phong kiếm, cáo biệt sư phụ, hào hứng đi tìm Mạnh Cảnh Chu.
- Lão Mạnh, có ở đây hay không, đi ra luyện tay một chút.
Lục Dương trực tiếp ngăn ở cổng Mạnh Cảnh Chu hô.
Lão Mã canh giữ ở cổng, hoàn toàn không có trách nhiệm người hộ đạo, mặc cho Lục Dương dắt cuống họng hô.
Theo lực lượng Thái Dương gia tăng, lão Mã phát hiện hiện cỏ khô phơi nắng rất có tốt chất, hương vị tốt hơn trước đó không ít, nó gần đây đang bận phơi nắng cỏ khô.
Lão Mã nhìn qua một chỗ cỏ khô, cảm thấy đều có cảm giác thành công hơn việc làm người hộ đạo.
- Gào cái quỷ gì.
Mạnh Cảnh Chu toàn thân ướt sũng, mới chui ra ngoài từ trong nước đá.
Vì trấn an xao động trong lòng, Mạnh Cảnh Chu vẫn luôn ngâm ở trong nước đá, để cho mình tỉnh táo lại.
- Vừa học xong hai chiêu, tìm ngươi luyện một chút.
Lục Dương cười nói.
- U a, xem ra là cảm thấy mình có thể đánh.
Mạnh Cảnh Chu hào hứng, thân thể lắc một cái, không còn áp chế dương khí, tán phát dương khí kinh khủng trực tiếp hong khô quần áo cùng tóc.
Hắn đi theo lão tổ tông học tập hơn một năm, lại thêm lực lượng Thái Dương bạo tăng, độc thân linh căn mạnh lên, thực lực của hắn nói là đột nhiên tăng mạnh đều không đủ, chỉ là Lục Dương, không đủ gây sợ.
- Ngươi đây học được cái gì rồi?
Mạnh Cảnh Chu mắt liếc thấy Lục Dương, luôn cảm giác cháu trai này không có ý tốt.
- Hai chiêu bí quyết nhỏ dùng kiếm mà thôi.
Lục Dương khiêm tốn nói.
Chính như Lục Dương không tin chuyện ma quỷ của Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu cũng không tin chuyện ma quỷ của Lục Dương.
Lão Mã gặp hai người muốn đánh nhau, chủ động thu lại cỏ khô đang phơi nắng, cho hai người chỗ trống giao thủ.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đứng ở trên bãi cỏ, gió nhẹ thổi qua, thổi đến mặt cỏ một làn sóng tiếp một làn sóng, vạt áo hai người cũng theo đó lắc lư.
Mạnh Cảnh Chu hét lớn một tiếng, tràn đầy dương khí hình thành khí tràng đặc biệt, song quyền một trước một sau, trầm ổn trung bình tấn, cảnh giác nhìn Lục Dương.
Lục Dương từ bên hông rút ra Thanh Phong kiếm, lưỡi kiếm xẹt qua vỏ kiếm miệng, phát ra một tiếng XÌ...
Lục Dương vững vàng giơ lên Thanh Phong kiếm, mũi kiếm nhắm ngay Mạnh Cảnh Chu, không có một tia lắc lư, nghiêm nghị quát hỏi:
- Mạnh Cảnh Chu, gặp gỡ bản thiên tài vì sao không quỳ.
Mạnh Cảnh Chu lúc này giận dữ:
- Ta quỳ con vợ ngươi...
Lời còn chưa dứt, Mạnh Cảnh Chu bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, ngơ ngác.
lão Mã đang ăn cỏ khô đều nhìn ngây người, không có lý giải Lục Dương thi triển chính là chiêu thức gì?
Lục Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Ai nha, ta chính là chỉ đùa một chút, lão Mạnh ngươi làm sao thật quỳ xuống, không cần thiết không cần thiết. .
Cưỡng chế quỳ xuống, Mạnh Cảnh Chu quá quen thuộc cảm giác này, hắn đã thi triển kiếm trận Diệt Tiên.
Vấn đề là Lục Dương lúc nào thi triển kiếm trận Diệt Tiên rồi?
- Thế nào, có phải không nghĩ ra ta thế nào làm được hay không?
Lục Dương nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của lão Mạnh, đừng đề cập đến trong lòng có bao nhiêu vui sướng. Mạnh Cảnh Chu thành thật gật đầu một cái, hắn thật muốn biết Lục Dương thế nào làm được.
- Rất đơn giản a, bên trong Thanh Phong kiếm của ta có một phương tiểu thế giới, ta có thể thi triển kiếm trận Diệt Tiên ở bên trong tiểu thế giới, lại thi triển Vạn Kiếm Quy Tông, cứ như vậy, ta dùng kiếm chỉ ai, người đó liên muốn quỳ xuống.
Mạnh Cảnh Chu trầm mặc.
Đây chính là bí quyết nhỏ dùng kiếm mà ngươi nói?
Hắn xác thực làm tốt chuẩn bị ứng đối kiếm trận Diệt Tiên Lục Dương thi triển, nhưng lại thế nào chuẩn bị cũng không thể ngờ tới kiếm trận Diệt Tiên đều tiến bộ đến loại trình độ này.
Cái này thì ai có thể phòng được?
Lục Dương không còn thi triển kiếm trận Diệt Tiên, để Mạnh Cảnh Chu đứng lên.
- Tới tới tới, hiện tại chính thức đánh.
Lục Dương cười nói, một dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, Mạnh Cảnh Chu nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, thật sự cho rằng ta không có cách nào với ngươi hay sao?
- Ăn ta một kiếm, Phá Tự quyết!
Lục Dương hét lớn một tiếng, Thanh Phong kiếm đâm ra, xuyên phá không khí, nhanh như điện quang hỏa thạch.
Mạnh Cảnh Chu nhếch miệng lên một vòng cười lạnh, Phá Tự quyết mà thôi, không khỏi quá xem thường hắn, hắn vốn muốn ngạnh kháng, bỗng nhiên trong lòng quanh quẩn một cỗ cảm giác không thích hợp không nói được, theo bản năng tránh né một kiếm này.
Chỗ Mạnh Cảnh Chu đứng trước đó trực tiếp xuất hiện một khe rãnh.
Cái này tuyệt không phải uy lực của Phá Tự quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận