Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 737: Lần đầu gặp mặt, thúc thúc không có gì tốt để tặng ngươi (2)

Đó là thứ quý giá nhất, bán đi thì chỉ là đồ bỏ đi, Kim tộc trưởng không muốn để lại tiếng xấu.
Kim tộc trưởng ra hiệu cho tộc nhân hóa hình rót trà cho ba người, nhiệt tình khiến ba người có chút bối rối.
Tam sư tỷ càng lo lắng bên trong có âm mưu gì, với thân thủ của nàng, có thể tùy ý chạy trốn, nhưng hai sư đệ thì không được.
Đại sư tỷ nhờ nàng chăm sóc hai sư đệ, không thể để xảy ra chuyện gì trong tay nàng.
- Ta và Phá Thiên xưng hô là huynh đệ, ngươi có thể gọi ta là Kim thúc thúc.
Kim tộc trưởng thấy ba người e dè, liền cười ha ha.
Mắt Mạnh Cảnh Chu giật giật, không ngờ Kim tộc trưởng đối xử tốt với ba người họ như vậy lại là vì mình, rồi lại liên tưởng đến những gì Tam sư tỷ nói về mối quan hệ giữa Mạnh gia và tộc Cùng Kỳ, thái độ của Kim tộc trưởng cũng dễ hiểu.
Nhưng vấn đề là hắn đã bỏ nhà đi rồi, mặc dù cha hắn đã tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng vẫn không yên.
Hắn do dự một chút, chọn cách tôn trọng ý của Kim tộc trưởng, gọi một tiếng Kim thúc thúc.
Kim tộc trưởng nghe xong thì cười ha hả, đưa cho Mạnh Cảnh Chu một tờ giấy.
- Hiền chất, lần đầu gặp mặt, ta không có gì tốt để tặng ngươi, ngươi cứ cầm lấy tờ giấy nợ này.
Mạnh Cảnh Chu vô thức từ chối, nhận lấy món quà:
- Quá quý giá rồi... Khoan đã, ngài nói đây là gì?
- Giấy nợ.
Mạnh Cảnh Chu lật tờ giấy ra, mặt trước viết rõ ràng là Kim tộc trưởng nợ nhà họ Mạnh bao nhiêu linh thạch, tiền lãi phải trả là bao nhiêu và phải trả lại trong thời hạn.
Kim tộc trưởng đường đường là Đại Yêu Vương, tâm lý tố chất cực mạnh, hắn mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi có thể nói một chút với nhà ngươi miễn đi nợ cho ta được hay không??
Mạnh Cảnh Chu bối rối.
Trong ấn tượng của hắn, chưa có ai dám quỵt nợ của Mạnh gia, còn miễn nợ thì càng không thể.
Kim tộc trưởng thăm dò nói:
- Miễn lãi được không?
Mạnh Cảnh Chu vẫn im lặng.
Kim tộc trưởng không nản lòng:
- Trả tiền muộn hai năm được chứ.
Mạnh Cảnh Chu lo lắng nếu tiếp tục im lặng nữa, Kim tộc trưởng sẽ cân nhắc đến việc bắt cóc mình để đòi tiền chuộc của Mạnh gia.
- Không vấn đề gì, ta sẽ về nói với cha ta, trả muộn hai năm, không tính lãi.
Kim tộc trưởng thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong thời gian ngắn không phải lo bị sét đánh.
- Nói ra, ta và Phá Thiên ca đã lâu không gặp, ta thường xuyên hỏi hành thương tình huống hiện tại của Phá Thiên và Mạnh gia. Nghe nói Mạnh gia là đệ nhất thế gia của nhân tộc. Ở Hoàng thành có nhiều mối quan hệ tốt, sẵn sàng làm từ thiện, giúp đỡ người khác, vui vẻ và tốt bụng với người khác, được các tu sĩ trong Hoàng thành khen ngợi. Bất cứ ai gặp Mạnh gia đều nở nụ cười chào đón.
- Phá Thiên huynh càng xuất sắc, ở trong quan trường rực rỡ hào quang, mặc kệ là quan văn hay là võ tướng, đều khen Phá Thiên huynh không dứt miệng, tán thưởng hắn có tài năng của danh tướng thiên cổ...
Mạnh Cảnh Chu nghe mà ngồi không yên, những tính từ này dường như đều không liên quan đến Mạnh gia.
- Kim thúc thúc, chú có chuyện gì có thể nói thẳng.
- Hiền chất nhanh nhẹn, nhìn là biết có thể làm nên chuyện lớn!
- Thúc thúc cũng không có gì cầu xin, chỉ hy vọng Mạnh gia có thể cho chúng ta vay chút linh thạch?
- Ngươi còn muốn vay tiền?
Mạnh Cảnh Chu kinh hãi, ngài mới vừa rồi còn muốn trốn nợ, thế mà còn không biết xấu hổ nói vay tiền, đây chính là da mặt của Đại Yêu Vương sao?
Kim tộc trưởng nghiêm mặt, nghiêm túc giải thích:
- Không phải còn mượn, trước đây là ta vay mượn dưới danh nghĩa cá nhân, lần này là vay mượn dưới danh nghĩa của tộc Cùng Kỳ, hai việc không thể nhầm lẫn.
- Ta có thể về nói với nhà ta, nhưng không đảm bảo sẽ thành công.
Kim tộc trưởng mừng rỡ, mặt đều biến thành nguyên hình:
- Vậy thì làm phiền hiền chất phí tâm vào việc này.
- Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.
Mạnh Cảnh Chu vội vàng nói, để an toàn, đợi về nhà rồi vẫn nhờ quản gia nói với cha mình.
Tính thời gian thì quản gia cũng đã được thả ra rồi.
Ban đầu Kim tộc trưởng còn muốn gọi thiên tài của tộc Cùng Kỳ ra, so tài với Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, nhưng suy nghĩ hai người này là quán quân, á quân Kim Đan trung kỳ, thiên tài của mình sợ rằng khó mà thắng được.
Hơn nữa, nếu đánh bại Mạnh Cảnh Chu, tộc Cùng Kỳ làm sao vay tiền được?
Dựa vào lý do này, đành phải từ bỏ ý định này Kim tộc trưởng chiêu đãi bọn họ hai ngày, mới đuổi ba người ra khỏi bộ tộc, hắn không truy cứu chuyện khảo cổ ở lăng mộ, ngoại trừ thân phận của Mạnh Kinh Chu ra, còn có một nguyên nhân khác.
Mượn miệng ba người này, kể cho Đại Hạ nghe chuyện Đế Giang thời thượng cổ thống nhất yêu vực.
Theo ghi chép, Giang Đế thời xưa tính tình độc ác, nếu một đại yêu như vậy mà thống nhất yêu giới thì phước báo khó lường.
‘Ngáp’ Bất Hủ tiên tử từ trên cây tỉnh lại, thấy ba người vẫn bình yên vô sự, nàng biết mình nghĩ đúng, Kim tộc trưởng sẽ không làm ba người khó xử.
- Xem đi, ta đã nói đây là chuyện nhỏ mà.
- Tộc Cùng Kỳ trước đây đã nghèo, đến bây giờ vẫn nghèo, thật không dễ dàng.
- Trước kia ta đã đề nghị qua với lão Cùng Kỳ, Cùng Kỳ hai chữ này không được, rủi ro, cần đổi tên.
- Tiên tử, ngài đề nghị tộc Cùng Kỳ đổi tên thành gì?
- Vượng Tài, Phú Quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận