Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 169: Đấu pháp Ngũ Hành

"Vấn Đạo Tông, Lục Dương."
"Ngũ Hành Tông, Bạch Minh."
Bạch Minh như đụng phải kình địch, y chú ý thấy biểu cảm của sư phụ thay đổi trên khái đài, nhưng không ngăn cản trận đấu.
Điều này cho thấy tên Lục Dương ở trước mắt này vi phạm thường thức, nhưng không vi phạm quy tắc và gian lận.
Đây là điều rất đáng sợ.
'Phốc'.
Âm thanh cây trường thương xé toạc không khí mở màn trận chiến.
Bạch Minh cầm một cây trường thương bằng bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Y chủ động tấn công Lục Dương trước, Lục Dương bình tĩnh đối phó, tránh sang phải nửa bước, kiếm Thanh Phong lướt trên cán thương, tia lửa bắn tung tóe.
Đà tiến của kiếm Thanh Phong không giảm, thuận theo cán thương chém về phía hai tay của Bạch Minh, cổ tay của Bạch Minh rung nhẹ, cán thương rúng động, đánh bật đòn tấn công của kiếm Thanh Phong.
Ánh kiếm như mưa, hóa thành sông hồ, cuồn cuộn chảy xuống, liên miên không dứt, trường thương cứng cáp, tiến thủ vẹn toàn, chẳng hề sợ kiếm pháp của Lục Dương, lựa chọn đối đầu trực diện.
Kiếm thương giao chiến, thắng bại chỉ trong nháy mắt, đánh đến người xem rối cả mắt, đệ tử Ngũ Hành Tông kinh ngạc, chưa từng thấy ở trong cùng cấp độ, có người có thể đấu ngang sức với Bạch Minh sư huynh trong trận so tài với vũ khí.
"Ngang sức?" Mạnh Cảnh Chu nghe xong cười lạnh, Lục Dương từ đầu đến cuối đều sử dụng các chiêu kiếm cơ bản để ứng phó, chỉ là các chiêu kiếm cơ bản kết nối quá mượt mà, nên những tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ của Ngũ Hành Tông không nhìn ra mà thôi.
Mạnh Cảnh Chu vô cùng hiểu rõ về sự lợi hại của Lục Dương trong kiếm pháp, cho đến thời điểm này, Lục Dương thậm chí còn chưa dùng đến kiếm pháp.
Lục Dương hiếm khi xuất kiếm, điều đó không có nghĩa kiếm pháp của hắn không mạnh, với tư cách là Kiếm Linh Căn, làm sao kiếm pháp có thể không mạnh được?
Đào Yêu Diệp nhìn Lục Dương trên sân với ánh mắt sáng rực, nghĩ tới một vấn đề khác.
Đào Yêu Diệp đã ở ngay bên cạnh Lục Dương khi hắn học Chủng Thụ Quyết , cô rõ ràng nhớ là khoảng cách giữa Lục Dương và phân thân thực vật chỉ nên có 20 mét mới đúng.
Trong khi khoảng cách giữa Lục Dương trên khán đài và Lục Dương trên Quãng Trường Diễn Võ, dù nhìn thế nào cũng xa hơn 20 mét.
Điều Đào Yêu Diệp không biết là sau khi đánh bại yêu hổ, Lục Dương có được một bộ pháp thuật sai khiến quỷ bộc, chẳng qua sau khi học xong, nó biến thành thuật Linh Hồn Xuất Khiếu.
Sau khi có phân thân cây Bồ Đề, linh hồn Lục Dương xuất khiếu, nhập vào cơ thể người thực vật, như vậy thì không cần phải lo khoảng cách giữa bản thể và phân thân.
Nói cách khác, hiện giờ linh hồn của Lục Dương đang ở trên Quãng Trường Diễn Võ, còn Lục Dương trên khán đài đã hoàn toàn bị Bất Hủ Tiên Tử khống chế.
Trên Quãng Trường Diễn Võ, Lục Dương nắm bắt cơ hội, thuận đà bật người, cơ thể quay vòng trên không trung, chân phải giơ cao, tập trung toàn bộ sức mạnh vào chân phải, đạp mạnh xuống đầu cây trường thương bằng bạc, Bạch Minh muốn rút thương ra, nhưng cơ thể Lục Dương như núi đồi, ghì chặt lấy cây cây trường thương.
Kiếm Thanh Phong vẽ một đường cong trong không trung, xé toác rào cản âm thanh, nhắm thẳng vào Bạch Minh!
Dưới đài một trận xôn xao, nhưng nhanh chóng có đệ tử của Ngũ Hành Tông sực tỉnh, nói với vẻ bình thản: "Đừng hoảng, đừng quên điểm mạnh của Bạch Minh sư huynh nằm ở pháp thuật Ngũ Hành, thương pháp chẳng qua là thứ để bịt tai bưng mắt người khác!"
Bạch Minh buông tay, từ bỏ cây trường thương, lùi lại một cách nhanh chóng, dùng một tay ấn quyết, một con rắn lớn bằng đá uốn lượn trên sân, vọt lên từ mặt đất.
Quãng Trường Diễn Võ không phải được lát bằng gạch đá mà là dùng đất vàng đặc biệt làm vật liệu chính, cố định bằng trận pháp.
"Là Thổ Long trong pháp thuật Ngũ Hành!" Long Tường của Ngũ Hành Tông kinh ngạc thốt lên.
Hình rồng trong giới Tu Tiên có ý nghĩa đặc biệt, trong giai đoạn này Bạch Minh vẫn chưa thể hóa thổ thành rồng, chỉ có thể hóa thành rắn lớn bằng đất, nhưng ngay cả vậy, triệu hồi rắn lớn bằng đất một cách nhẹ nhàng như vậy cũng không phải điều mà những tu sĩ Trúc Cơ thông thường có thể làm được!
Lục Dương ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ giọng đọc ra hai chữ, xuyên qua Thổ Long.
"Súc Địa."
Bạch Minh sững sờ, đây là pháp thuật gì? Là pháp thuật Ngũ Hành sao?
Y không ngờ Lục Dương thế mà cũng có thể sử dụng pháp thuật Ngũ Hành, hơn nữa còn là thuật Độn Thổ cực kỳ khó học trong pháp thuật Ngũ Hành!
Ngay cả y, cũng chỉ học được phần da lông của thuật Độn Thổ, vẫn chưa thực sự học thành công!
Không lẽ thiên phú pháp thuật của đối phương còn vượt trội hơn cả mình?!
Điều này làm sao có thể, bản thân mình chính là người có Ngũ Hành Tiên Thể giống như người sáng lập Ngũ Hành Tông! Bẩm sinh đã thông thạo lý thuyết của pháp thuật Ngũ Hành!
Khâu Tấn An nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lộ vẻ xúc động: "Không đúng, đây không phải là thuật Độn Thổ!"
Pháp thuật Ngũ Hành có gì, cách thi triển thế nào, ông ta là người hiểu rõ nhất, pháp thuật mà Lục Dương thi triển không phù hợp với bất kỳ loại nào trong tâm trí của ông ta.
Lại là một loại pháp thuật hoàn toàn mới?!
"Nó được sáng tạo ra như thế nào vậy?" Khâu Tấn An quay đầu hỏi Bất Hủ Tiên Tử.
Bất Hủ Tiên Tử trả lời với vẻ mặt vô cảm: "Học được trong lúc luyện tập Súc Địa Thành Thốn."
"Hửm?"
Não của Khâu Tấn An vẫn chưa chạy kịp, hai pháp thuật này có liên quan với nhau à?
Lúc này, cục diện trên sân lại thay đổi, Bạch Minh chuyển từ thủ sang công, tay ấn chú quyết, khí Kim Mậu đầy sát phạt ngưng tụ trên sân.
Hàng chục con dao nhỏ bay ra từ trong lòng của Bạch Minh, hoàn toàn mặc sức y điều khiển.
"Là Ngự Kim Thuật!" Phương Hạo của Ngũ Hành Tông thốt ra tên của pháp thuật này.
Ngự Kim Thuật, có thể điều khiển mọi vật chất kim loại, nếu tu luyện đến mức cao thâm, ngay cả pháp khí của đối phương, cũng có thể điều khiển, vô cùng đáng sợ.
Bạch Minh hiện tại chỉ có thể điều khiển pháp bảo của mình, tương tự như Ngự Vật Thuật, chỉ là nó chú trọng vào chiến đấu nhiều hơn.
Hàng chục con dao nhỏ giống như hung khí đòi mạng, từ bốn phía ào tới, tất cả đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Lục Dương!
Đối mặt với đòn tấn công không thể tránh né, Lục Dương móc ra Kim Quang Chú, dán lên người, thân thể phát ra ánh sáng chói lòa, tạo thành kim quang hộ thể.
Đây là Kim Quang Chú do Lục Dương mua lúc mới từ quận Diên Giang trở về Vấn Đạo Tông, được Đái Bất Phàm thưởng cho ba ngàn điểm cống hiến.
Dao nhỏ va chạm vào bề ngoài cơ thể của Lục Dương, trực tiếp bị đẩy bay ra.
Bạch Minh cười lạnh: "Hừ, phù chú mà thôi, có hạn chế về số lượng và thời gian, chẳng qua là tiểu xảo, ngươi có thể đỡ được mấy lần?"
Lục Dương nghe xong, gỡ Kim Quang Chú xuống.
Bạch Minh tiếp tục cười lạnh: "Từ bỏ kháng cự rồi..."
Lục Dương dán Kim Quang Chú lên, thân thể phát ra kim quang chói lòa, rồi lại gỡ xuống, lại dán lên một lần nữa, lặp đi lặp lại như vậy, ánh sáng liên tục thay đổi, chênh lệch quá lớn, suýt chút nữa thì lóa mù cả mắt của Bạch Minh.
Bạch Minh chưa bao giờ nghĩ đến Kim Quang Chú còn có thể dùng như vậy.
Y chưa từng gặp tình huống này, mí mắt muốn nhắm lại theo phản xạ, y nhận ra nếu nhắm mắt lại vào lúc này, chắc chắn sẽ bị Lục Dương tấn công, y cố gắng chống lại bản năng của cơ thể, nheo mắt lại.
Ngay trong khoảnh khắc y cố gắng chống lại bản năng, Lục Dương Độn Thổ, thình lình vọt ra từ dưới chân của Bạch Minh, một quyền được tích lực từ trước chuẩn xác mà nện thẳng vào cằm của Bạch Minh, đập gãy một chiếc răng!
Ngọn lửa màu vàng ròng tung hoành, trong ngọn lửa còn loáng thoáng vọng đến tiếng kêu của Kim Ô, ánh lửa nóng rực, nhiệt độ của cả Quãng Trường Diễn Võ tăng lên lên hai mươi mấy độ trong nháy mắt, mọi người dưới khán đài đều cảm nhận được ngọn lửa nóng hầm hập này!
Dưới khán đài, người có phản ứng kịch liệt nhất với Kim Ô Diễm chính là Thủy Linh Căn, Long Tường, từ xưa Thủy Hỏa bất tương dung, sự xuất hiện của Kim Ô Diễm mang lại cho Long Tường một cảm giác nặng trĩu, thậm chí linh khí trong cơ thể cũng chuyển động chậm hơn.
"Đây chính là Kim Ô Diễm đặt nền móng cho vị trí người đứng đầu trong giai đoạn Trúc Cơ của Bạch sư huynh sao, quả nhiên mạnh thật!"
"Ta nghe Tông Chủ nói, Kim Ô Diễm của Bạch sư huynh đang chuyển hóa lên một cấp bậc cao hơn là Thái Dương Chân Hỏa, đợi khi Bạch sư huynh kết đan, Kim Ô Diễm sẽ thuận lợi lột xác thành Thái Dương Chân Hỏa, mới vừa bước vào giai đoạn Kim Đan mà đã có Chân Hỏa, đúng là quá đáng sợ!"
Long Tường quay đầu, thấy Hỏa Linh Căn là Lý Hạo Nhiên không hề tỏ vẻ lo lắng cho Lục Dương, cảm thấy rất ngạc nhiên, với tư cách là Hỏa Linh Căn, y đáng lý phải là người hiểu rõ nhất về sự đáng sợ của Kim Ô Diễm.
"Các hạ không lo lắng cho Lục Dương à?"
Lý Hạo Nhiên cười mỉm, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Lục sư huynh từng giao phó ta luyện chế một cỗ xe bay, hai người bọn ta cùng hợp sức luyện chế ba ngày, cuối cùng cũng có thành quả."
"Mà trong quá trình luyện chế, Lục sư huynh một mực phụ trách cung cấp lửa, các hạ biết đó là ngọn lửa gì không?"
"Là lửa gì?"
"Tam Muội Chân Hỏa."
Trên Quãng Trường Diễn Võ, trong lòng của Bạch Minh, người đã nắm chắc phần thắng, chợt dâng lên một cảm giác bất an, nhưng Kim Ô Diễm đã che khuất tầm nhìn, y không thể nhìn rõ động tác của Lục Dương.
Đột nhiên, sắc mặt của y thay đổi.
Y cảm nhận được từ phía Lục Dương truyền đến một ngọn lửa càng hung mãnh và bá đạo hơn.
Cảm giác này... là Chân Hỏa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận