Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1219: Cái tên này của ngươi trùng tên với một vị đại nhân vật (1)

Nữ tử bị Lục Dương trêu chọc gương mặt đỏ bừng, xấu hổ cười một chút:
- Xác thực, trước kia chưa ăn qua loại vật này.
- Ta đi ra chính là vì ăn cái này, ăn ngon thật.
Nữ tử xác thực rất thích ăn lẩu, lộ ra biểu tình để Lục Dương một lần hoài nghi hai người bọn họ ăn.
Hai người phong quyển tàn vân, cuối cùng làm hai bát đá bào tráng miệng kết thúc công việc, ăn vừa lòng thỏa ý.
- Tiểu nhị, tính tiên, thuận tiện lấy thêm hai khối gia vị lẩu.
- Gia vị lẩu là cái gì, cũng có thể ăn sao?
Nữ tử nghi ngờ hỏi.
Lục Dương lắc đầu cười nói:
- Không thể trực tiếp ăn, ta mua hai khối mang về cho ta Đại sư tỷ nếm thử.
Đại sư tỷ có thói quen mỗi lần tới đến địa phương xa lạ đều sẽ nhấm nháp đặc sản, nếu là điều kiện có thể, sẽ còn mang vê.
- Ta một hồi muốn đi Kiếm Lâu, cô nương ngươi chuẩn bị làm gì?
Lục Dương có chút không yên lòng nữ tử, cũng không biết người trong nhà bảo hộ nàng thế nào, nàng lại chạy thế nào đi ra, nhìn ngơ ngác, một chút thường thức cũng không có, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, bỏ nàng một người ở nơi này, nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Lục Dương đều không đành lòng.
Nữ tử suy nghĩ, nàng xác thực biết rất ít về bên ngoài, cảm giác Lục Dương lại là người tốt, cũng không có quan trọng chuyện gì, không ngại đi theo hắn, vừa hay học tập một chút tri thức bên ngoài.
- Ta có thể đi theo ngươi không?
Nữ tử hỏi dò.
- Có thể thì có thể, nhưng đợi Vấn Kiếm đại điển kết thúc, ta muốn sẽ đưa ngươi về nhà.
Lục Dương cũng không thể để nữ tử một mực đi theo của mình.
Bên trong không gian tinh thần đã có một vật trang sức ngây ngốc, không nên thêm một cái nữa.
- Vậy thì cám ơn đạo hữu.
Nữ tử nghiêm túc nói.
- Đúng rồi, hàn huyên nửa ngày còn không biết ngươi tên gì, cân phải ngươi xưng hô như thế nào, ta gọi Lục Dương. Lục Dương chủ động nói tên của mình, bây giờ tên của mình vô cùng vang dội, không có tu sĩ không nhận biết hắn.
Nữ tử cũng không xuất hiện kinh ngạc, chấn kinh các loại phản ứng như Lục Dương dự liệu, giống như chưa từng nghe nói qua cái tên này, ngòn ngọt cười giới thiệu nói:
- Nguyên lai là Lục Dương đạo hữu, ta gọi Vân Mộng Mộng.
- Nguyên lai là Vân cô nương... Đợi lát nữa, ngươi nói ngươi gọi cái gì?
- Ta gọi Vân Mộng Mộng.
Vân Mộng Mộng nói, luôn cảm giác Lục Dương nghe được tên của mình thì phản ứng có chút kỳ quái, giống như đã nghe qua ở nơi nào.
Thật đúng là gọi Vân Mộng Mộng?
Đây không phải là tên giả mà Đại sư tỷ dùng khi làm giáo chủ Thiên Đình giáo sao?
Lục Dương quan sát tỉ mỉ Vân cô nương, trong lòng tự nhủ cô nương ngươi có tên thật có ý tứ, trùng với tên giả của Đại sư tỷ.
- Ngươi biết ta không?
Vân Mộng Mộng chần chừ hỏi, luôn cảm giác ánh mắt Lục Dương trên dưới dò xét mình không giống như là người tốt.
- Không nhận biết, bất quá ta nghe qua cái tên này của ngươi, trùng tên với một vị đại nhân vật, ngươi đi ra ngoài nếu dùng cái tên này, rất có thể tạo thành hiểu lầm.
- Đại nhân vật gì?
Trong lòng Vân Mộng Mộng tự nhủ tên của mình đại chúng hoá như thế sao, còn trùng tên với một đại nhân vật.
Lục Dương tự nhiên không thể nói ngươi có tên trùng với tên giả của giáo chủ chúng ta, thân phận của hắn bây giờ là đệ tử Vấn Đạo tông, cũng không phải Thiếu giáo chủ Thiên Đình giáo.
- Thời gian hiện tại hẳn là có người kể chuyện.
Lục Dương điều động ngũ giác, lắng nghe âm thanh xung quanh, tìm tới trà lâu có thuyết thư gần đây từ trong các âm thanh huyên.
Con đường này là một con đường chuyên lẩu, sát vách chính là phố quà vặt, phố đồ cổ các loại, loại địa phương này có rất nhiều trà lâu.
- Đi, ta dẫn ngươi đi nghe Bình thư, ngươi sẽ biết.
Hai người bảy quẹo tám cong đi vào một trà lâu, Lục Dương gọi một bình trà tốt nhất, còn có cả bàn điểm tâm, mời Vân Mộng Mộng nghe Bình thư.
- Lại nói trận chiến ở Hán Thủy thành kia, hai đại Thượng Cổ chí tôn lấy mộng thành đạo, kéo trăm vạn bách tính Hán Thủy thành vào trong mộng cảnh, triển khai một trận chiến có thể xưng đoạt Thiên Địa tạo hóa.
- Nhưng người nào cũng không có nghĩ ra, lại có người có thể xâm nhập vào thế giới trong mộng mà hai đại chí tôn tạo dựng, người kia đi bộ nhàn nhã ở thế giới trong mộng, hoàn toàn không nhìn hai đại chí tôn.
- Khi hai đại chí tôn gặp gỡ người kia, như lâm đại địch, mồ hôi lạnh rơi đầy cái trán, dùng âm thanh khàn khàn hỏi 'Ngươi là ai? !
- Người kia chỉ là bĩu môi liếc mắt nhìn hai đại chí tôn, hai đại chí tôn tựa như rơi vào hầm băng, giống như dân chúng ngoài vòng giáo hoá nhìn thấy thương thiên.
- Người kia dùng ngữ điệu tuyên cổ bất biến giới thiệu mình 'giáo chủ Thiên Đình giáo, Vân Mộng Mộng '.
Liên tiếp có tiếng hít hơi thật sâu vang lên, các khách nhân uống trà không phải lần đầu tiên nghe một đoạn này, nhưng lại lân nữa nghe được giáo chủ Thiên Đình giáo - Vân Mộng Mộng đăng tràng, vẫn có thể cảm nhận được bá khí vắt ngang vạn cổ Tuế Nguyệt từ bên trong đôi câu vài lời kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận