Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 144: Hóa ra khi có con ở đây, mọi người đều rất câu nệ?

Thứ Sử Thanh Châu dẫn đầu các quan viên của Thanh Châu ùn ùn tiến về Bố Y Trấn, y dùng con dấu Thứ Sử nện xuống, quy tắc bao bọc thị trấn hoá thành mảnh vỡ vô hình, dần dần sụp đổ.
Đây không phải là sức mạnh của bản thân Thứ Sử, mà đây là quyền hạn do vương triều Đại Hạ trao cho y, cho phép y có thể điều động một phần nhỏ lực lượng của Nhân Đạo.
Những tu sĩ này không phải lần đầu tiên giải quyết vấn đề như vậy, có bọn họ ra tay, những chuyện như không thể nhìn vào mắt ông giáo trường tư, hay cái gì mà ngôi nhà tranh vào ban ngày có nguy hiểm, tất cả đều chỉ là trò cười.
Họ bắt giữ ông giáo trường tư, lôi ra bóng đen ẩn nấp trong ngôi nhà tranh, điều tra xem có bao nhiêu người là xác chết biết đi, có bao nhiêu người là người sống, nghiên cứu xem những người biến thành chó đen có thể hồi phục hay không... Mọi việc đều đang diễn ra theo một cách rành mạch phân minh.
Bất Hủ Tiên Tử chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, trong thời Thượng Cổ không có khái niệm về quốc gia, bộ máy hành chính xây dựng trên nền tảng lấy Tông Tộc làm mối liên kết không có tổ chức sở hữu sự phân công rõ ràng và có trật tự như vậy.
Theo lời của Bất Ngữ Đạo Nhân, đây chỉ là sức mạnh của mỗi mình vương triều, nếu triều đình phối hợp với Ngũ Đại Tiên Môn cùng hành động, họ có thể một mạch quét sách tu sĩ cổ đại.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tìm thấy chủ quán trọ, người vừa được giải cứu ra ngoài, chủ quán trọ nhìn thấy hai người họ, vui mừng đến phát khóc.
Ông ấy không nghĩ rằng hai người này thực sự có thể giải quyết vấn đề, hơn nữa là trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Ông ấy trước đây thực sự không nên nghi ngờ nhóm người Lục Dương là tu sĩ Ma Đạo.
Quan viên Thanh Châu còn phát hiện ra chủ hiệu thuốc là đồng lõa của xã trưởng, có bằng chứng từng hại vô số người, dưới sự hạn chế của quy tắc, chủ hiệu thuốc trông có vẻ như nói sự thật, nhưng thực tế luôn che giấu một số chuyện, đã hãm hại không biết bao nhiêu người.
Tên học việc hiệu thuốc, ông giáo trường tư, nha dịch, chủ tiệm ăn bán bánh bao thịt... những người này đều bị giam lại, chờ điều tra rõ chân tướng rồi mới quyết định kết quả.
Thứ Sử Thanh Châu viết bản tấu ngay tại chỗ, muốn báo cáo sự việc của ba người họ lên triều đình, nhưng bị Bất Ngữ Đạo Nhân ngăn lại, bảo Thứ Sử Thanh Châu ẩn đi tên của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nhưng phần thưởng xứng đáng thì vẫn phải có.
Bất Ngữ Đạo Nhân mời hai người vãn bối ưu tú ăn uống tại tửu điếm sầm uất nhất Thanh Châu.
"Ha ha, cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi!"
"Mặc dù kế hoạch ra ngoài du ngoạn của chúng ta đã xảy ra chút rắc rối nhỏ, nhưng chung quy đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, đợi sau khi chúng ta ăn uống no nê, ta sẽ dẫn các con đi tham quan sự phồn hoa của phía nam đại lục."
"Lần này nhân lúc đại sư tỷ của con không có ở đây, ba người chúng ta cứ việc chơi thoả mái, yên tâm, nếu có xảy ra chuyện, thì ta gánh hết cho!"
Bất Ngữ Đạo Nhân vui vẻ cười lớn, những việc còn lại đều do quan phủ xử lý, chẳng còn liên quan gì đến ông ta nữa, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài, tự nhiên là phải buông thả bản thân một phen.
"Ồ? Vậy à, hóa ra khi có con ở đây, mọi người đều rất câu nệ?"
Một giọng nói lạnh lùng khiến tiếng cười của Bất Ngữ Đạo Nhân đột nhiên ngưng bặt.
Lúc này, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu mới phát hiện ra rằng, tửu điếm vốn phải náo nhiệt dị thường lại trở nên yên tĩnh, chỉ có bàn của họ đang vui vẻ chuyện trò, bây giờ cả ba người họ đều không nói chuyện nữa, cả tòa tửu điếm bèn yên tĩnh đến nỗi thậm chí có thể nghe thấy được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Thực khách từ rất sớm đã nhận ra rằng, tửu điếm đã đón một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cô gái đó vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, mọi người đều bị choáng ngợp trước vẻ đẹp và khí chất của cô ấy, họ bất giác ngậm miệng lại, thậm chí không dám thở mạnh lấy một cái, sợ rằng cô gái đó sẽ chú ý đến mình.
Cô gái đó chọn một bàn rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn vào ba sư đồ đang buông thả bản thân.
Không ai có thể nhìn thấy rằng, trong tay cô còn kéo theo hai sợi dây xích, đang trói buột hai hồn phách.
Cuối cùng, cô gái đó lên tiếng, ba sư đồ lúc này mới nhìn thấy cô ấy.
"Thì... thì ra là Tiểu Vân à, nào, nào, ngồi xuống cùng ăn." Bất Ngữ Đạo Nhân gắng gượng nở ra nụ cười.
"Chào đại sư tỷ." Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chào hỏi với vẻ đôn hậu.
Bất Ngữ Đạo Nhân có chút sửng sốt mà nhìn vào hai sợi dây xích trong tay của Vân Chi, nhận ra người đang bị trói chính là hai tên Hợp Thể Kỳ đã trốn thoát.
"Tiểu Vân, con đã tìm thấy bọn ta từ lúc nào?"
"Từ lần đầu tiên người thi triển Nhất Kiếm Hoá Vạn Kiếm và Nhân Kiếm Hợp Nhất."
Bất Ngữ Đạo Nhân úa mồ hôi lạnh, đây là chuyện của một ngày trước, chả trách Tiểu Vân có thể bắt được hai người này.
Ông ta thoáng suy ngẫm, trong suốt ngày hôm nay ông ta không có nói xấu Tiểu Vân, còn hên, còn hên.
Hai tên Hợp Thể Kỳ bị bắt giữ nhìn Vân Chi với vẻ khiếp sợ, người này chỉ cần nhẹ nhàng vỗ một chưởng từ xa, thì đã đánh bay hồn phách của hai người bọn chúng, đây rốt cuộc là thủ đoạn của cảnh giới nào chứ?
Tại sao bọn chúng cứ liên tục đụng phải những quái vật như thế này?!
Thời Thượng Cổ tái hiện, khắp nơi đều là cơ duyên đã nói rõ từ trước đâu? Đây nào phải cơ duyên gì, rõ ràng khắp nơi đều là nguy hiểm mà!
"Ban đầu con chỉ lo rằng sư phụ người không biết đường, dẫn hai người họ đi lạc, nhưng không ngờ, khi con không có ở đây, mọi người lại chơi rất vui vẻ." Vân Chi nói với giọng điệu bình thản, khiến ba người họ không khỏi cảm thấy rùng mình.
Mạnh Cảnh Chu phản ứng nhanh nhất, chỉ về phía Lục Dương: "Tất cả đều tại Lục Dương, ban đầu đệ không muốn đi, tất cả đều tại Lục Dương kêu đệ đi."
Lục Dương trở tay chỉ về phía Bất Ngữ Đạo Nhân: "Tất cả đều tại sư phụ, sư phụ nói rằng ông ấy muốn làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ, dắt đệ ra ngoài để trải sự đời!"
Bất Ngữ Đạo Nhân chỉ về phía Mạnh Cảnh Chu: "Tại ông nội của tên tiểu tử này đã nói với ta, nhờ ta chăm sóc cháu trai của ông ấy, nên ta mới dẫn bọn nó ra ngoài chơi!"
Kinh nghiệm rước hoạ phong phú của Bất Ngữ Đạo Nhân nói cho ông ta biết rằng, đẩy trách nhiệm cho người không có mặt tại hiện trường là lựa chọn thông minh nhất.
Ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi quét qua ba người họ: "Sư phụ, người tiếp tục ra ngoài tuyên truyền những sự tích vẻ vang của Vấn Đạo Tông ta, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, hai người bọn đệ theo ta về."
Vân Chi lo rằng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu sẽ học được những tác phong không đúng đắn của sư phụ.
Trước khi Vân Chi dẫn hai người họ về, cô nói với Bất Ngữ Đạo Nhân: "Sư phụ tiện đường nói một tiếng với Thứ Sử Thanh Châu, người đã bị con bắt lại rồi, không cần phải căng thẳng như vậy nữa."
Vân Chi muốn đưa hai tên tù binh Hợp Thể Kỳ về Vấn Đạo Tông, để xem thử có thể lấy được thông tin hữu ích nào không.
Trên đường về, Lục Dương tranh công với đại sư tỷ, nói rằng bản thân đã tiêu diệt một vị Hợp Thể Kỳ, liệu có thể nhận được điểm cống hiến hay không.
Vân Chi thắc mắc: "Người đã giết chết tên Hợp Thể Kỳ không phải là Hoàng Đậu Đậu hay sao?"
Vừa nghe thấy những lời này, Bất Hủ Tiên Tử cũng không màng tới việc Vân Chi trực tiếp gọi tên mình, cô ta hỏi với vẻ hào hứng: "Vậy ta có thể nhận được điểm cống hiến hay không?"
"Cô không phải là người của Vấn Đạo Tông ta, đương nhiên không thể."
Bất Hủ Tiên Tử thậm chí chẳng cần suy nghĩ, ngay lập tức nói: "Vậy ta sẽ gia nhập Vấn Đạo Tông."
Lục Dương ngạc nhiên mà nhìn Bất Hủ Tiên Tử, sao vừa nói gia nhập liền gia nhập ngay thế, vẻ cao thâm đến từ thân phận Tiên Nhân của cô đâu?
Vân Chi gật đầu: "Một vị tiên nhân gia nhập Vấn Đạo Tông, tự nhiên không thành vấn đề. Ta có thể đặc cách phê duyệt cho cô trở thành khách khanh đầu tiên của Vấn Đạo Tông, nhưng chỉ có mình ta biết về thân phận của cô, tương xứng theo đó, cô sẽ nhận được điểm cống hiến của lần này và sự cung phụng tham chiếu theo cấp bậc trưởng lão, nếu cô đồng ý với những điều kiện này, thì có thể gia nhập."
"Gia nhập." Bất Hủ Tiên Tử rất thích bầu không khí của Vấn Đạo Tông, rất giống với tính cách của bản thân, điều này đúng là khá hiếm thấy.
Vân Chi lại nhắc đến một chuyện, nói với Lục Dương: "Vài ngày trước, Cung Chủ của Nguyệt Quế Tiên Cung đã tìm gặp ta, nói muốn đem đệ đi bồi thường cho Lan Đình."
"Ta cảm thấy đệ cũng đã đến độ tuổi bàn chuyện cưới xin, Vấn Đạo Tông và Nguyệt Quế Tiên Cung cũng coi như môn đăng hộ đối, bèn đồng ý cho hai đứa kết thành đạo lữ, nhưng sau đó không biết do cớ sự gì, Cung Chủ của Nguyệt Quế Tiên Cung lại nuốt lời, đệ có manh mối gì không? Phải chăng người ta chê đệ chưa đủ ưu tú?"
Lục Dương nghe đến mặt mày ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận