Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 87: Học Ẩn Thân Phù

Lúc mới đến quận Diên Giang, Man Cốt từng đề xuất báo cáo sự việc về phân đà Diên Giang cho quan phủ địa phương biết, phối hợp tìm kiếm Tần Nguyên Hạo, nhưng đã bị Lục Dương và Man Cốt phủ quyết với lý do quan phủ không đáng tin.
Đối với tình hình trước mắt mà nói, thì mối quan ngại của hai người họ cũng không phải là vô lý.
Phân đà Diên Giang đã cài cắm gian tế vào trong quan phủ, hơn nữa có địa vị không thấp!
Sở đà chủ nói một cách chậm rãi: "Lục Dương, trong cấp cao của phân đà Diên Giang, người mà ta đánh giá cao nhất chính là ngươi. Sau lễ Thái Xuân, cấp trên sẽ cử người đến tiến hành khảo sát phân đà Diên Giang, lần khảo sát này khác với những lần trước đó, lần này đã có ngươi, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, ba hạt giống của Ma Đạo. Đánh giá của cấp trên đối với ta sẽ tăng lên không ít."
"Ta có cơ hội cực lớn sẽ thăng chức, như vậy, vị trí đà chủ sẽ bị bỏ trống."
"Theo thường lệ, đà chủ mới sẽ được chọn từ cấp cao của chính phân đà đó. Mặc dù lịch duyệt của ngươi còn kém, nhưng suy xét đến đánh giá của Giáo Chủ đối với ngươi, thì việc ngươi được bổ nhiệm làm đà chủ mới cũng không phải là không có khả năng."
"Các đối thủ cạnh tranh của ngươi hiện tại vẫn đang bị giam trong đại lao, ba ngày sau mới có thể ra ngoài, hành động ngu xuẩn như vậy, đánh giá của cấp trên đối với những người này sẽ không cao lắm."
"Lễ Thái Xuân là ngày lễ lớn trong những quận phụ cận, ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như ngươi có thể làm ra một số việc trong ngày lễ như vậy, thì cấp trên sẽ coi trọng ngươi hơn." Sở đà chủ như có tựa không mà chỉ bảo Lục Dương.
Lục Dương thuật lại lời của Sở đà chủ cho nhóm người Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều cảm thấy hết sức may mắn khi họ đã chọn cách đặt điều sinh sự với Tần Nguyên Hạo, chứ không phải nhờ quan phủ giúp đỡ.
Nếu không, thì còn đâu quán nướng phát đạt như vậy.
Lục Dương cảm thấy điều mà họ quan tâm phải chăng có chỗ nào đó không đúng.
"Chỉ là không biết rốt cuộc ai là tên gian tế được Sở đà chủ bố trí." Cả bốn người họ đều rất bối rối, họ không biết trong quan phủ có những người nào đủ tư cách để biết về vụ việc tấm phù vàng.
"Không sao, đợi khi huynh trở thành đà chủ thì sẽ biết được ai là gian tế rồi. Sở đà chủ xem trọng huynh như thế, trước khi đi, ắt hẳn sẽ nói cho huynh biết!" Mạnh Cảnh Chu cười ha hả, không ngờ Lục Dương nhanh như vậy đã sắp thăng chức rồi.
Nếu Lục Dương thăng chức, hắn ta và Man Cốt còn chẳng phải có thể thỏa sức quậy phá ở quận Diên Giang hay sao.
Có người bảo kê chính là tốt như vậy.
Khi bốn người họ đang thảo luận sôi nổi, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa của Vệ bổ đầu.
"Chủ quán Tiểu Lục, ta lại mang một lá cờ thưởng đến cho ngươi đây."
Lục Dương mở cửa, nồng hậu chào đón Vệ bổ đầu vào trong.
"Ồ, mọi người đều có mặt nhỉ, náo nhiệt thật." Vệ bổ đầu thuận miệng nói.
"Nhóm người tại hạ đang thảo luận về vụ án ngày hôm qua."
Nghe Lục Dương nói như vậy, Vệ bổ đầu cảnh cáo một cách nghiêm túc: "Chủ quán Tiểu Lục, vụ án ngày hôm qua ngươi nhất định phải giữ bí mật, đừng nói với ai khác nữa."
"Ta cũng biết rằng các người đều không phải là người bình thường, mà là những tu sĩ đến đây trải nghiệm cuộc sống. Đôi khi còn xông pha làm việc nghĩa."
"Nhưng lần này thì khác, lần này dính líu đến mấy tên tu sĩ Ma Đạo với thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, các người nhất định không được tìm kiếm chủ nhân của mấy tấm phù này."
Lục Dương bật cười, Ma Đạo nhắc nhở hắn đừng tham gia vào vụ việc này, Chánh Đạo cũng nhắc nhở hắn đừng dính líu tới vụ việc này.
"Đừng cười, đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc!" Vệ bổ đầu còn tưởng rằng Lục Dương không để tâm đến vấn đề này.
Lục Dương tỏ vẻ nghiêm túc, đảm bảo rằng hắn sẽ không nhúng tay vào vụ việc này, lúc này Vệ bổ đầu mới yên tâm rời đi.
"Uống chút trà rồi hẵng đi."
Vệ bổ đầu xua tay: "Thôi, lãnh đạo đang thúc giục, ta còn phải dẫn người đi tìm các tấm phù khác."
Sau khi tiễn Vệ bổ đầu đi, nhóm người Lục Dương lo lắng rằng nhân lực của nha môn không đủ, chưa chắc có thể bắt được kẻ nấu mình trong bóng tối.
Nếu như xảy ra sơ suất trong chuyện này, thì không biết bao nhiêu thọ mạng của người dân sẽ bị lén lút đoạt đi.
Lục Dương cúi đầu trầm tư: "Chúng ta đã học được cách che giấu khí tức, nhưng chỉ đơn thuần sử dụng cách này thì chưa chắc an toàn."
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lan Đình, người đang học xiên thịt cùng với bọn ma trành, trong đầu có một ý tưởng.
"Lan Đình đạo hữu, tại hạ có một việc muốn nhờ."
Lan Đình cười nói: "Chúng ta cùng là đệ tử Tiên Môn, cùng nhau trảm yêu trừ ma, hiện tại tiểu nữ tử còn là thuộc cấp của các hạ, không cần xa lạ như vậy, gọi tiểu nữ tử là Lan Đình được rồi."
Lục Dương dễ dàng thuận theo lẽ phải: "Lan Đình, cô nương có thể dạy bọn tại hạ Ẩn Thân Phù không?"
Lan Đình hiểu ý của Lục Dương: "Ý của các hạ là muốn sử dụng Ẩn Thân Phù để che giấu thân thể, âm thầm ra tay giúp đỡ Vệ bổ đầu?"
Lục Dương gật đầu.
"Tất nhiên không vấn đề gì, Ẩn Thân Phù không phải là một loại phù văn khó, miễn là thiên phú không quá tệ, trong nửa ngày đã có thể học xong."
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt nghe nói có thể học được thứ mới, hơn nữa còn không phải do Lục Dương dạy, hết sức hào hứng.
"Nhóm người các hạ từng học qua phù lục chưa?"
Ba người họ cùng lắc đầu.
Lan Đình không ngạc nhiên: "Vậy thì tiểu nữ tử sẽ từ đầu mà dạy cho nhóm người các hạ."
Lan Đình cũng rất hào hứng, đây là lần đầu tiên cô dạy người khác, khi còn ở Nguyệt Quế Tiên Cung, đều là các sư tỷ dạy cô, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô làm thầy rồi.
"Bản chất của phù lục là cụ thể hoá pháp thuật trên giấy dưới phương thức hình vẽ, cả ba người các hạ xuất thân từ Vấn Đạo Tông, thiên phú pháp thuật đều không kém, khi bắt đầu học sẽ rất dễ dàng."
"Phù Đảm là linh hồn của một tấm phù, một tấm phù có thể phát huy công hiệu hay không, phụ thuộc rất nhiều vào việc liệu có phù đảm trấn giữ trong đó hay không..."
"Hình vẽ phổ biến nhất trong phù lục là Vân Lục, Vân Lục tức là tạo ra hoa văn từ việc mô phỏng theo hình thái biến đổi của mây trên bầu trời, được lấy từ thiên nhiên..."
"Cụ thể với Ẩn Thân Phù, chúng ta lấy 'Cương' làm Phù Đảm, dùng hình thái phiêu diêu của Vân Lục làm hình vẽ."
Lan Đình khẽ chấm một chút nước sạch bằng đầu ngón tay, ngón tay rồng bay phượng múa, chỉ trong giây lát, liền vẽ ra Ẩn Thân Phù trên mặt bàn, cô ấy vừa dùng lòng bàn tay hút, Ẩn Thân Phù bèn rời khỏi mặt bàn, hút vào lòng bàn tay.
Lan Đình vỗ vào người một phát, lập tức biến mất dưới ánh nhìn đăm đăm của ba người họ.
Vài giây sau, Lan Đình xuất hiện trở lại, cười nhạt nói: "Đây chính là Ẩn Thân Phù sơ cấp nhất, chỉ có thể ẩn đi thân thể từ thị giác, nhóm người các hạ hẳn là có thể nhận ra vị trí của tiểu nữ tử thông qua các tiểu tiết như hơi thở hay nhịp tim chẳng hạn."
Ba người họ gật đầu, dù vậy nhưng cũng khá lợi hại rồi.
"Nhóm người các hạ làm thử xem."
Trải qua nửa ngày học tập, ba người họ đã có hiểu biết sơ bộ về phù lục. Họ lấy ra văn phòng tứ bảo để bắt đầu thử vẽ Ẩn Thân Phù, bọn họ vẫn chưa đạt đến trình độ dùng nước để làm phù.
- Giải thích, "văn phòng tứ bảo" là bốn vật phẩm gồm nghiên, bút lông, thỏi mực và giấy Tuyên được Trung Quốc truyền thống gọi là Văn phòng tứ bảo. Hết giải thích.
Mạnh Cảnh Chu luyện tập thư pháp quanh năm, viết chữ rất đẹp. Cánh tay phải dùng để cầm bút và cổ tay vô cùng ổn định.
Hắn ta vận chuyển linh lực trên đầu bút, rất nhanh đã vẽ xong một tấm Ẩn Thân Phù, giống được tám phần so với tấm phù do Lan Đình vẽ.
Sau khi vẽ thêm vài lần, thì đã không khác gì mấy so với Lan Đình.
Mạnh Cảnh Chu tươi cười rạng rỡ mà dán tấm phù lên cơ thể, quả thật biến mất không còn dấu vết.
Thiên phú trong phương diện này của Man Cốt kém hơn đôi chút, sự khống chế đối với linh lực không đủ tinh tế, y đã thử mấy chục lần mới thành công được một lần, nhưng kèm theo số lần thử nhiều hơn, thì tỷ lệ thành công càng lúc càng cao.
Lan Đình thầm khen ngợi, không hổ là đệ tử của Vấn Đạo Tông, trời sinh có thiên phú đối với phù lục.
Còn Lục Dương thì sao rồi?
Lan Đình nhìn về phía Lục Dương.
Lục Dương cũng rất nhanh bèn vẽ xong một tấm Ẩn Thân Phù, hơn nữa còn thành công ngay từ lần đầu, thiên phú cực kỳ đáng sợ.
Lục Dương dán Ẩn Thân Phù lên cơ thể, cả thân thể đều đã biến mất.
Tuy nhiên, chỉ có cơ thể biến mất, quần áo vẫn còn.
Giống như gặp phải ma vậy.
"Cái quái gì đây!" Một điều kỳ diệu đã xảy ra, quần áo biết nói chuyện rồi.
Lục Dương nghĩ rằng dù sao cũng đang ở trong trạng thái tàng hình, bèn dứt khoát cởi bỏ quần áo.
Sau đó, hắn tuyệt vọng mà phát hiện ra rằng vẫn còn có thể nhìn thấy tấm phù của Ẩn Thân Phù.
Đây tính là ẩn thân cái khỉ khô gì!
Hắn suýt nữa thì đã muốn xé tấm Ẩn Thân Phù xuống.
May thay là lý trí của hắn vẫn hoạt động, không để cho hắn làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận