Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 212: Đi bước nào chắc bước nấy

Lục Dương tiếp tục lật ra trang sau, phương pháp kết đan và Kim Đan do các sư huynh sư tỷ kết ra đều nổi bật lên tinh thần bung lụa của họ, tuyệt nhiên không thấy được suy nghĩ 'Kim Đan Vô Hối'.
"Cũng không đúng, biết đâu các sư huynh sư tỷ cảm thấy nếu thành thật kết đan thì mới hối hận?" Lục Dương đại khái đoán ra suy nghĩ của các sư huynh sư tỷ.
Điều này cũng phù hợp với tư duy nhất quán của Vấn Đạo Tông.
Bản thân Lục Dương kiên quyết chống lại tư duy này, hắn cho rằng Vấn Đạo Tông trong tương lai cần những người có chí hướng như hắn làm lãnh đạo, cải cách tận gốc, phải thay đổi nếp sống không đúng đắn của Vấn Đạo Tông, dẫn dắt Vấn Đạo Tông đi theo hướng chính quy!
Phương pháp kết đan của các sư huynh sư tỷ lòe loẹt đủ kiểu.
Chẳng hạn như có sư huynh tra cứu sách cổ, phát hiện nhiều đại năng Thượng Cổ bẩm sinh dị dạng, như đồng tử đôi, lông mày thất sắc, ba con mắt, tuy y đã ra đời rồi, không thể làm mấy chuyện thần thánh bẩm sinh, nhưng người đời thường nói cần cù bù thông minh, phương pháp đều do con người nghĩ ra, y đặt Kim Đan ở vị trí ấn đường, giống y như có con mắt thứ ba vậy, vô cùng thần thánh, đặc biệt là khi Kim Đan tỏa sáng, càng có thể dọa đến người ta sững sờ.
"Ngươi nói bẩm sinh dị dạng ư, chà, toàn là lừa người thôi, sau này thêm vào đấy, lúc đó các thiên tài cạnh tranh quá gay gắt, nếu không làm ra chút đặc điểm riêng biệt, hay là mấy truyền thuyết khác người, thì cũng khó lòng gây được tiếng vang." Bất Hủ Tiên Tử khinh miệt với kiểu tuyên truyền giả dối này.
"Nhưng bẩm sinh dị dạng cũng có thật, ví dụ như hai người Nhân Tộc sinh ra đứa trẻ mọc cánh gì đó, chấn động một thời, sau này điều tra rõ ràng, cha của đứa bé bị cắm sừng, người cha thật sự của đứa bé là người của Vũ Tộc, càng gây chấn động hơn."
"Vậy lúc đó đặc điểm nổi tiếng nhất của tiên tử là gì?"
"Xinh đẹp chứ sao."
"Không phải ta khoe khoang với ngươi, lúc đó thánh nữ, ma nữ, tính hết tất thảy, cũng không có ai đẹp bằng ta! Nếu lúc đó có bảng xếp hạng Thập Đại Mỹ Nhân Thượng Cổ gì đó, thì ta có thể đứng nhất!"
Lục Dương coi như những lời tiên tử nói là sự thật.
Lục Dương còn thấy có một vị sư huynh đêm ngắm thiên tượng, tham ngộ rất lâu, ngộ ra muôn trùng tinh tú cũng không mạnh bằng mặt trời, nên kết ra Thái Dương Đan lợi dụng năng lượng mặt trời để chiến đấu, vào ban ngày Kim Đan cực kỳ mạnh mẽ, đến tối thì Kim Đan lại ỉu xìu bất lực.
May là công pháp trong Vấn Đạo Tông đa dạng phong phú, liên quan đến đủ loại lĩnh vực, có một bộ công pháp trữ năng lượng mặt trời bổ sung cho nhược điểm của vị sư huynh đó.
Lục Dương lật hết các trang ghi chép lịch sử kết đan của các sư huynh sư tỷ, hoàn toàn không thấy mấy thứ này có thể mang lại giá trị tham khảo gì cho mình.
Nhưng nếu nói đến thu hoạch thì cũng có.
Lục Dương nắm rõ được quy trình cụ thể để kết đan, mấy điều kiện cơ bản như pháp lực viên mãn, đạt tới Trúc Cơ Hậu Kỳ Đỉnh Phong, thì khỏi phải nói dong dài.
Muốn kết đan, còn cần phải có sự tham ngộ, có người chủ động theo đuổi sự tham ngộ, như Đái Bất Phàm sư huynh theo đuổi nước và Quý Hồng Văn sư huynh theo đuổi trúc, có người thuận theo tự nhiên, chẳng hạn như Chu Lộ Lộ sư tỷ.
Hai phương pháp kết đan này không phân cao thấp, hoàn toàn tùy theo sự chọn lựa của bản thân.
Trước mắt, Lục Dương vẫn chưa nghĩ ra bản thân nên chọn phương pháp kết đan nào.
"Quyển này chắc là phương pháp kết đan trong thế hệ của sư phụ."
Lục Dương mở ra trang đầu, bốn chữ lớn Bất Ngữ Đạo Nhân bèn hiện ra trên đó, trong đó viết cảm ngộ của sư phụ khi kết đan thành công.
"Ha ha, ta đã tu luyện thành Kiếm Đan trong Nhất Phẩm Kim Đan rồi, người đời sau không cần phải ganh tị với ta, tất nhiên, nếu các ngươi ganh tị với ta thì cũng chịu thôi, dù sao đây đều là kết quả của việc khắc khổ tu luyện của ta. Trong chuyện tu hành này không thể qua loa, cắt xén nửa phần, cần phải giống ta, đi bước nào chắc bước nấy, mỗi bước một dấu chân."
"Nhưng trong chuyện cảm ngộ này không ai có thể học được như ta, thiên phú kiếm đạo của ta mọi người đều rõ, học bâng quơ thì cũng có thể học được kiếm chiêu của tiền nhân, ngươi xem đại sư huynh, nhị sư huynh, bọn họ vì kết đan mà lao tâm khổ tứ, ta thấy việc kết đan này cũng đâu có khó gì mấy đâu!"
"Ôi, thiên phú của bọn người đại sư huynh kém quá."
Phần sau là đánh giá của tám vị trưởng lão về Bất Ngữ Đạo Nhân: "Mỗi bước một dấu chân, lão Cửu nói có lý."
Lục Dương lật sang trang sau, Bất Ngữ Đạo Nhân bất cẩn ngã lăn trên đất, khắp người toàn dấu chân, Lục Dương đếm sơ qua, vừa đúng tám dấu chân.
"Kiếm Đan..."
Kiếm Đan là Kim Đan đặc hữu của Kiếm Linh Căn, chỉ cần Lục Dương muốn, kết thành Kiếm Đan không phải chuyện khó, có khả năng sẽ giống Bất Ngữ Đạo Nhân, ngộ đạo trong mơ, nước chảy thành sông.
"Có nên kết Kiếm Đan không?"
Lục Dương khẽ lắc đầu, hắn vừa đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, vẫn còn dư dả thời gian, không nhất thiết phải gấp rút lựa chọn cho lắm, có thể từ từ.
"Tiên tử có đề xuất gì không, ngoài Kim Đan Hậu Cung ra?"
"Hì Hì, đương nhiên là Kim Đan do bổn tiên tử kết, Vô Địch Đan, đây chính là Kim Đan đứng nhì trên thiên hạ."
"Làm sao để kết?" Lục Dương chưa từng nghe qua còn có loại Kim Đan này, cái tên nghe thẳng thừng quá.
"Liên tục chiến đấu với tu sĩ, không ngại khiêu chiến, trăm trận trăm thắng, nuôi dưỡng ra loại khí thế vô địch 'ngoài ta ra thì còn ai", lấy loại khí thế này làm vật dẫn, dẫn dắt linh lực vận chuyển, ngưng tụ thành đan!"
"Đây là Kim Đan độc quyền của ta, ta đặt tên cho nó là Vô Địch Đan."
"Người bình thường thì ta chắc chắn không nói cho họ làm sao để kết loại đan này! Biết lợi ích của việc khi theo ta lăn lộn rồi chứ?" Bất Hủ Tiên Tử dương dương tự đắc, muốn thu hút ánh mắt sùng bái của Lục Dương.
"Để phòng trường hợp vạn nhất, cho ta hỏi trước một chút, trăm trận trăm thắng trong lời của tiên tử, là chiến đấu với người cùng cấp bậc, hay là thấp hơn một cấp bậc?"
"Đương nhiên là thấp hơn một cấp bậc rồi!"
Kim đan của Bất Hủ Tiên Tử rất mạnh mẽ, nên Lục Dương quyết định coi như gió thoảng bên tai.
Lục Dương đọc sách trong Tàng Kinh Các suốt ba ngày trời, xem đến mắt khô rát, đầu óc cũng không tỉnh táo, may mà có thuốc nhỏ mắt do đại sư tỷ cung cấp, nhỏ vài giọt, mắt và đầu óc đều có chuyển biến tốt hơn.
"Kết đan quả thật là chuyện cần phải cân nhắc kỹ lưỡng" Lục Dương đau khổ mà xoa ấn đường, hắn đã xem quá nhiều phương pháp kết đan, trái lại không biết nên kết loại Kim Đan nào.
"Ra ngoài đi dạo một chút."
Lục Dương cảm thấy toàn thân đều cứng đờ.
Hắn nói vài câu chào hỏi Chu Lộ Lộ. người đang gác cửa, sau đó bèn rời khỏi Tàng Kinh Các.
Lục Dương đối diện với mặt trời, thoải mái duỗi người trước cửa Tàng Kinh Các, vặn vẹo cơ thể, cảm giác cứng đờ mới có chuyển biến tốt hơn.
"Lục sư huynh, hóa ra huynh ở đây, cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi." Một giọng nói mang theo vài nét phấn khích vọng lên bên tai.
"Là Hạo Nhiên à."
Người đến chính là Lý Hạo Nhiên vừa mới gặp mấy hôm trước.
"Thấy chưa, ta đã bảo là hắn ở đây mà." Sau lưng Lý Hạo Nhiên là Mạnh Cảnh Chu với bộ dáng lười nhác.
"Có chuyện gì sao?"
Lý Hạo Nhiên có chút ngượng nghịu, cảm thấy chuyện này nói ra thì thẹn, nhưng không nói cũng không được: "Hôm qua phụ mẫu gửi thư đến, nói vị hôn thê của đệ trở về rồi, muốn đệ đi gặp mặt một lần, đệ vẫn chưa gặp qua vị hôn thê của mình, hơi căng thẳng, định tìm vài người đi cùng đệ một chuyến."
"Ban đầu đệ vốn định tìm huynh, Mạnh sư huynh, Man sư huynh. Nhưng Man sư huynh đang cố gắng học pháp thuật, tạm thời không thể rời đi, giờ đệ chỉ tìm được Mạnh sư huynh."
"Lục sư huynh, huynh có thời gian không?"
Lục Dương suy nghĩ một chút, bây giờ hắn cũng không có gì làm, đi cùng Lý Hạo Nhiên về nhà y một chuyến cũng không vấn đề gì, thay đổi môi trường, biết đâu sẽ có mạch tư duy để kết đan.
"Được, khi nào xuất phát?"
"Sáng mai có được không?"
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận