Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 846: Tự lực cánh sinh

Lần đầu tiên Thích Thiền gặp một vị thí chủ yêu cầu bảo vệ người, người xuất gia lấy lòng từ bi làm trọng, bảo vệ người là chuyện đương nhiên.
Hắn đồng ý, nhưng không biết bảo vệ người thì phải chuẩn bị những gì, đề phòng những gì.
Thích Thiền thấy hai vị sư huynh hành tẩu giang hồ nhiều năm, hẳn phải kinh nghiệm hơn mình chỉ quanh năm giết lợn, nên mới đến hỏi.
Lục Dương cúi đầu nhìn tên sát thủ.
Ban đầu hắn còn định sang bên kia hỏi thăm xem có cô gái nào tên Khổng Tước không, đề phòng tên sát thủ nói dối.
Lần này không cần hỏi thăm nữa rồi.
Mạnh Cảnh Chu nhìn sang Lục Dương bên trái, anh hùng cứu mỹ nhân, lại nhìn sang Thích Thiền bên phải, có thể bảo vệ mỹ nhân.
Sao đến lượt mình thì lại gặp phải kẻ cướp thôi vậy?
Tên cướp kia, đang êm đẹp mà ngươi trốn ở gian phòng của ta làm gì, ngươi đi cướp đi, ngươi không đi cướp thì sao đến lượt ta anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Tên cướp không phải đi nhầm phòng, hắn chỉ thấy đêm đã khuya sẽ không có khách mới nữa, nên trốn trong phòng không có người, định đợi Phù Linh ngủ say rồi sẽ lấy trộm cây Lôi Kiếp linh chi ba trăm năm tuổi kia.
Ai ngờ lại có ba người đến trọ muộn như vậy.
Chỉ có thể nói là giống như Mạnh Cảnh Chu, đều thuộc loại xui xẻo.
Thích Thiền bỗng chú ý đến Phù Linh, vô cùng nghi hoặc:
- Khổng Tước thí chủ, sao ngươi lại ở đây?
- Đại sư, người nhận nhầm người rồi, ta tên Phù Linh.
- Thích Thiền sư huynh, chuyện gì vậy?
- Thí chủ Phù Linh và thí chủ Khổng Tước giống nhau như đúc.
Lục Dương vô cùng kinh ngạc:
- Cô nương, ngươi có chị em gái sao?
- Không có...
Phù Linh vừa định phủ nhận, bỗng một lớp ký ức mơ hồ ùa về trong đầu.
- Có, ta có một người tỷ tỷ song sinh, nhưng khi ta còn rất nhỏ thì tỷ tỷ ấy đã bị lạc mất rồi.
Lục Dương sắp xếp lại diễn biến sự việc vừa xảy ra, cảm thấy đã hiểu rõ, nói với Thích Thiền:
- Ngươi đi gọi cô nương gọi Khổng Tước đến đây, nói rằng tên sát thủ đã bị bắt rồi.
Thích Thiền kinh ngạc, chẳng lẽ người nằm dưới đất kia chính là tên sát thủ?
Cũng đúng, bộ quần áo đen này đúng là không giống người tốt.
Khổng Tước cô nương trốn trong phòng của Thích Thiền, nắm chặt chuỗi hạt Phật mà Thích Thiền để lại, sau khi biết tên sát thủ đã bị bắt thì mừng rỡ khôn xiết.
Ban đầu nàng còn định tối nay cứ ngủ chung phòng với Đại sư Thích Thiền cho rồi.
Không hổ danh là đại sư, bắt người nhanh như vậy.
- Khổng Tước cảm ơn đại sư!
Thích Thiền niệm một tiếng A Di Đà Phật:
- Thí chủ không cần khách sáo, đây đều là công lao của hai vị sư huynh của ta, bần tăng trong chuyện này không hề ra sức.
Khổng Tước chỉ nghĩ rằng hắn đang khiêm tốn, đưa cho Thích Thiền một chiếc nhẫn trữ vật:
- Đây là một ít linh thạch, kính xin đại sư nhận lấy.
Thích Thiền nhẹ nhàng lắc đầu:
- Người xuất gia lấy lòng từ bi làm trọng, cứu người là bổn phận của bần tăng, sao có thể lấy tiền được?
- Đây không phải tặng cho đại sư, mà là tiền hương hỏa cúng dường cho Phật Đà.
Thích Thiền vẫn từ chối:
- Bần tăng chính là Phật Đà.
- Hả?
Khổng Tước bị Thích Thiền làm cho ngây người, Thích Thiền không giải thích thêm gì nữa, theo ý của Lục Dương, dẫn Khổng Tước cô nương đến phòng của Phù Linh.
Hai thiếu nữ nhìn thấy nhau, nhất thời kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Không khí như đông cứng lại.
Vẫn là Phù Linh phá vỡ sự im lặng trước, môi run rẩy, nói lắp bắp, nước mắt không tự chủ được chảy xuống: - Tỷ tỷ?
- Ngươi, ngươi là muội muội sao?
- Tỷ tỷ!
- Muội muội!
Hai thiếu nữ ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở, hai tuổi lạc mất, mười tám năm sau mới gặp lại, cảnh tượng thật cảm động.
- Tỷ tỷ, lúc đó ngươi đi đâu, sao bây giờ tỷ lại tên là Khổng Tước?
Khổng Tước lau nước mắt, khóc nức nở:
- Sau khi ta bị lạc, sư phụ đã nhặt được ta, sư phụ đưa ta đi khắp nơi gần đó, đều không tìm thấy các người, nên đưa ta về đạo quán, nuôi ta khôn lớn.
- Lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ được tên mình, sư phụ liền đặt cho ta cái tên Khổng Tước.
Lục Dương thầm nghĩ mình đã biết, một tên sát thủ chuyên nghiệp như vậy không thể nhận nhầm người, quả nhiên là có nguyên do.
Phòng của Phù Linh nhất thời chật cứng người: ba người Lục Dương, Phù Linh, Khổng Tước, tên sát thủ, tên cướp do Mạnh Cảnh Chu kéo đến.
Bảy người tụ họp đông đủ.
Lục Dương lặng lẽ liếc nhìn mọi người, có tỷ muội nhận nhau, có tên sát thủ mắt kém, có tên cướp muốn trộm đồ, ban đầu hắn chỉ muốn ở trọ thôi.
Ta chỉ đi nhầm phòng thôi mà, sao chớp mắt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi?
Đã biết rõ ngọn nguồn sự việc, Lục Dương cũng không tiện nói để Phù Linh tự mình lôi tên sát thủ đến nha môn nữa.
Hai tỷ muội vừa rồi nhận nhau, một người lôi tên sát thủ, một người lôi tên cướp, vừa nói vừa cười đi đến nha môn báo án, cảnh tượng này nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
- Đi thôi, đưa người đến nha môn đi.
Lục Dương thở dài, quyết định làm người tốt cho trót.
Hơn nữa hắn cũng không trốn được, cho dù không đến nha môn thì nha dịch cũng sẽ đến tìm hắn để lấy lời khai với tư cách là nhân chứng.
Bảy người náo nhiệt đi xuống lầu trọ, khiến ông chủ nhìn mà ngây người.
Hắn không nhớ trên lầu có nhiều người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận