Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 849: Khuyên bảo

Mạnh Cảnh Chu cảm thấy mình đã làm rất nhiều việc tốt, mặc dù xuất thân không mấy tốt đẹp, bị ép phải nhập bọn với nhà họ Mạnh, nhưng hắn đã sớm bỏ nhà ra đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh.
Đến Vấn Đạo tông, hắn càng chuyên tâm tu luyện, tránh đến một ngày nào đó bị cha tìm đến tận cửa, treo lên đánh.
Là do ngày nào cũng lêu lổng với Lục Dương à?
Cũng không đúng, vậy sao Lục Dương lại có duyên tiên sâu, được Bất Hủ tiên tử đích thân chỉ dạy?
Diệu Thiện chớp mắt, mặt mày tươi cười:
- Tiểu hòa thượng, ngươi muốn bao nhiêu tiền?
- Mười lượng bạc.
- Cho ngươi.
Diệu Thiện không do dự, lấy ra một nén bạc từ trong tay áo, đặt lên bàn.
Thích Thiền kiểm tra bạc thật giả, rồi quay sang hỏi:
- Hai vị sư huynh, nữ thí chủ có cầu xin, ai trong các vị sẵn lòng cống hiến một chút?
Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương đều nghẹn lời.
Lần này đến lượt Diệu Thiện ngây người:
- Khoan đã, không phải là tiểu hòa thượng ngươi sao?
Thích Thiền chắp tay, vẻ mặt nghiêm trang, nghiêm túc nói:
- Thí chủ Diệu Thiện, bần tăng là người xuất gia, sao có thể làm chuyện như vậy được?
Biểu cảm của Diệu Thiện kỳ lạ, nhìn vào hành động của ngươi tối qua, ngươi không giống người xuất gia.
- Chuyện Lầu Xuân Hương hôm qua, chỉ là bần tăng không chịu nổi thử thách mà thôi.
- Vậy ta không cầu con nữa được không?
- Được.
Thích Thiền trả lại nén bạc cho Diệu Thiện.
- Vài ngày nữa, khi bần tăng gom đủ tiền, sẽ lại đến Lầu Xuân Hương để rèn luyện tâm tính.
Biểu cảm của Diệu Thiện mới khá hơn.
Hai vụ làm ăn liên tiếp được Thích Thiền đưa đi, lại qua nửa canh giờ, chờ đến vụ làm ăn thứ ba.
- Đại sư, ở đây có thể trừ tà không?
Trung niên nam tử tìm đến Thích Thiền, vẻ mặt ưu tư, nhìn là biết có chuyện buồn, mấy ông thầy bói lừa đảo thích lừa những người như vậy nhất, chỉ cần nói mấy câu mơ hồ là trung niên nam tử sẽ bị lừa tin rằng đối phương là đại sư thật.
- Có thể, thí chủ muốn trừ tà sao? Theo quan sát của bần tăng, trên người thí chủ không có tà ma xâm nhập, chỉ là trong lòng có chuyện, dẫn đến tim đập nhanh và ra mồ hôi tay.
Thích Thiền rót trà, trong ấm trà là trà tĩnh tâm do Huyền Không tự luyện chế.
- Trà miễn phí, mời dùng.
Trung niên nam tử uống cạn nước trà, bình tĩnh lại.
- Không phải ta, là con gái ta.
- Quý cô nương sao rồi?
- Con gái ta có lần đi chơi và gặp một chàng trai sống cách nhà chúng ta hai con phố. Từ đó, con bé đã yêu hắn, yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn nói cái gì đây là duyên phận mà số mệnh đã chú định, yêu khăng khăng một mực.
- Ta không đồng ý với chuyện này, nàng còn tuyệt thực, nàng đã ba ngày không ăn gì rồi!
- Trước đây nàng giận dỗi tuyệt thực, không quá một ngày là không chịu nổi, lần này lại kiên trì được ba ngày, ta dùng món nàng thích nhất là xiên nướng ở quán đồ nường Một Lần Nữa để dụ nàng cũng không được!
- Thí chủ, chia rẽ đôi lứa không phải là việc tốt, bần tăng sẽ không vì tiền mà làm chuyện như vậy, tổn hại công đức.
- Mà những ví dụ về tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đã tồn tại từ xa xưa cho đến nay, mà còn không phải là thiểu số.
- Nhưng vì vậy mà tuyệt thực, gây ra án mạng thì không ổn, bần tăng có thể khuyên nhủ tiểu thư nhà ngài.
- Vậy thì tốt quá.
Thích Thiền dọn hàng, ba người cùng đến nhà của trung niên nam tử.
Trên đường đến nhà, ba người biết được trung niên nam tử tên Chung Minh, gia đình làm nghề kinh doanh thuốc bắc, vợ mất sớm, một mình hắn nuôi con gái lớn, con gái tên Chung Tình Nhi, còn tiểu tử kia tên Khang Vi.
Sáng nay hắn mua được một cây linh chi ba trăm năm tuổi, tình cờ người chủ của cây linh chi lại là một nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ, hắn liền hỏi nữ tu sĩ nếu con gái bị tà ma nhập thì có cao nhân nào có thể giải quyết được không, nữ tu sĩ liền giới thiệu Thích Thiền mà tối qua đã quen biết ở quán trọ.
- Hóa ra là do Phù Linh cô nương giới thiệu đến.
Lục Dương thầm nghĩ, không trách Chung Minh vừa lên đã hỏi Thích Thiền có thể trừ tà được không, thậm chí còn không có quá trình nghi ngờ là kẻ lừa đảo.
Ngôi nhà không nhỏ, ba gian ba mái, trong nhà còn thuê mấy người hầu.
Chung Minh dẫn ba người đến phòng ngủ của Chung Tình Nhi, trên sàn bày đầy thức ăn đã nguội lạnh, còn có cả xiên nướng.
- Đây là phòng ngủ của con gái, ưm, đại sư, ngài là người xuất gia có thể vào phòng ngủ không?
- Tất nhiên là được.
Thích Thiền đẩy cửa bước vào, thản nhiên bước vào phòng ngủ.
Đây là một căn phòng ngủ bình thường, chính giữa là bàn trà hình tròn, có nến cháy hết, còn có sách vở linh tinh, bên tường bày gương đồng, phấn son, bàn trang điểm, vân vân...
Chung Tình Nhi nằm trên giường, đói đến mặt mày xanh xao, thấy cha dẫn theo một nhà sư và hai người không biết là gì đi vào, thì yếu ớt nói:
- Nếu ta không thể ở bên Khang Lang, thì ta thà chết đói!
- Cô nương, bần tăng đến đây là để khuyên cô ăn chút gì đó, nếu cô chọn chết đói, thì bần tăng cũng có dịch vụ siêu độ, giá cả đắt hơn so với khuyên bảo.
- Bần tăng vẫn giỏi siêu độ hơn, bần tăng làm việc ở lò giết mổ hơn một năm, gia súc chết trong tay bần tăng không đếm xuể, những gia súc đó đều được bần tăng siêu độ.
Thích Thiền lại rút lá cờ lớn đó ra, chỉ vào hai chữ ‘siêu độ’ được viết trên lá cờ, chứng minh mình không nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận