Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 137: Những tên nha dịch bị bỡn cợt

Theo nghiên cứu của đỉnh Đan Đỉnh đã chỉ ra rằng, ăn bánh bao thịt trong thời gian dài có thể gây mất cân bằng dinh dưỡng, gây ra sự phát triển không lành mạnh cho cơ thể. Để cải thiện chế độ ăn uống của nha dịch, hạng người lương thiện như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu quyết định phải làm điều gì đó.
Buổi sáng, thầy Lục và thầy Mạnh, hai người thầy cần mẫn này quyết định đóng gói tất cả bánh bao thịt mang đi hết, ép buộc bọn nha dịch ăn chay để cân bằng dinh dưỡng, ngoài ra còn đốc thúc bọn chúng phải tập thể dục nhiều hơn, thường xuyên chạy bộ, vận động cơ bắp.
Mấy tên nha dịch vui vẻ mà tiếp nhận lời khuyên của hai vị chuyên gia, kèm theo đó họ còn ngỏ ý rằng chắc chắn phải theo sát bước chân của chuyên gia, để sớm ngày có thể bắt kịp chuyên gia, đích thân tỏ lòng biết ơn.
Hai vị chuyên gia cũng chẳng phải chỉ biết nói suông, để chứng minh tính khả thi trong lý luận về sức khỏe của mình, bọn họ sẽ đích thân xung phong chạy bộ.
Bọn nha dịch rất lấy làm cảm động, chúng cũng bắt đầu chạy bộ để rèn luyện cơ thể, chạy một lần như thế bèn tốn cả buổi sáng.
Mấy tên nha dịch cảm thấy lời khuyên của chuyên gia rất đúng, bèn miễn phí quảng cáo danh tiếng của hai vị chuyên gia. Không lâu sau, cả thị trấn đều nghe thấy tiếng hô hào của mấy tên nha dịch.
"Hai tên bọn bây có ngon thì đứng lại đây!"
"Hai thằng khốn nạn, ta cam đoan sẽ không đánh chết bọn mày!"
"Ngươi không ăn bánh bao thịt thì lấy để làm gì!"
Mấy tên nha dịch nổi giận đùng đùng, truy đuổi gắt gao Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không dám để bọn nha dịch đuổi kịp, vắt cẳng bèn chạy, để cho mấy tên nha dịch phía sau hít khói.
Vừa chạy, Lục Dương vừa nói: "Quy tắc quả nhiên không nói dối, huynh xem bọn nha dịch này nguy hiểm đến nhường nào, hai người chúng ta cũng chẳng làm gì mà chúng cứ truy đuổi chúng ta, dù gì cũng không thể để chúng bắt kịp."
Mạnh Cảnh Chu đồng tình không thôi: "Còn phải nói, may mà hai ta ở giai đoạn Trúc Cơ, nếu như đổi thành người khác, thì đã bị đuổi kịp từ lâu rồi."
Bọn nha dịch còn muốn vòng đường chặn hai người họ, nhưng hai người họ đã thông thạo với bản đồ của thị trấn từ lâu, bọn nha dịch không tài nào chặn lại được.
Hai người họ dẫn theo bọn nha dịch chạy suốt từ sáng sớm cho đến khi màn đêm buông xuống. Chạy đến sau cùng, mấy tên nha dịch rõ ràng là sắp chạy không nỗi nữa rồi, ai nấy đều mệt đến thở hổn hển, dáng đi loạng choạng.
Đến giờ Hợi, hai người họ vác theo bánh bao thịt trở về quán trọ, mấy tên nha dịch liếc nhìn họ với ánh mắt đầy dữ tợn, không cam lòng mà quay trở về quan phủ.
Dựa theo Quy tắc của nha dịch Bố Y Trấn , trong khoảng thời gian từ giờ Hợi đến giờ Thìn, bọn chúng nhất định phải nán lại ở chỗ quan phủ.
Hai người họ hơi tiếc nuối, họ đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng trong quán trọ, nếu như mấy tên nha dịch có thể vào quán trọ, thì chắc hẳn có thể cho bọn chúng một niềm vui bất ngờ.
Thật đáng tiếc.
Vào giờ Tỵ của ngày thứ năm, những nha dịch vốn biếng nhác, nay lại chuẩn giờ chạy đến quán ăn.
Mọi thường, bọn chúng sẽ đến trễ một khắc, chờ đến khi lượng người tập trung đông ở đây, bọn chúng sẽ thình lình xuất hiện, doạ dẫm mọi người, đôi khi vận may đủ tốt còn có thể bẻ gãy cổ của vài người.
Nhưng lần này, để có thể ăn được bánh bao thịt, chúng đã thay đổi thói quen này.
Hôm qua chạy cả ngày trời cũng chưa ăn được bánh bao thịt, bọn chúng đã đói cồn cào từ sớm, lần này giành đến trước, nhân lúc hai thứ thất đức kia chưa động tay động chân, tranh thủ ăn ngấu nghiến.
Khi ăn được một nửa, bọn chúng thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chậm rãi bước ra khỏi quán trọ.
"Còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta à!" Mấy tên nha dịch nhớ lại ngày hôm qua, lửa giận bỗng chốc bùng lên, dù nói gì đi chăng nữa thì cũng phải bắt hai tên này lại!
Lục Dương nói một cách từ tốn: "Ta khuyên bọn ngươi đừng đuổi theo ta, nếu không thì sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra."
"Ngươi hù ai thế!" Đầu lĩnh của bọn nha dịch hiển nhiên không tin vào lời nói của Lục Dương, cho rằng hắn đang phô trương thanh thế.
Quy tắc của Bố Y Trấn chỉ có 21 điều, tuyệt nhiên không thể xảy ra tình huống mà Lục Dương nói.
"Lên!"
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thấy bọn chúng không nghe khuyên bảo, thở dài một hơi, quay đầu liền chạy.
Bọn nha dịch chạy chưa được bao lâu, thì đã có người ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, đau đến trán úa mồ hôi: "Bụng dưới của ta đau quá!"
Như thể xảy ra phản ứng dây chuyền, một người rồi lại đến một người ôm bụng kêu đau, ngay cả đầu lĩnh của mấy tên nha dịch cũng không chịu nổi nữa rồi, gã ta co quắp trên mặt đất để giảm bớt cơn đau, thậm chí cả đứng cũng đứng không nổi.
"Bánh bao thịt có độc..." Đầu lĩnh của bọn nha dịch dán mắt vào Lục Dương, đinh ninh rằng là do bọn họ đã hạ độc.
Lục Dương chậm rãi bước đến: "Ta đã nói với bọn ngươi từ sớm rồi, đừng đuổi theo bọn ta, nhưng bọn ngươi không nghe. Bây giờ hối hận rồi đúng không?"
"Ngươi lấy đâu ra thuốc độc!" Đầu lĩnh của bọn nha dịch nghĩ không thông, ông chủ hiệu thuốc tuyệt nhiên không thể nào đưa thuốc độc cho Lục Dương, vậy thuốc độc của Lục Dương từ đâu mà có?
Lục Dương ngồi xổm xuống, vỗ vào đầu của đầu lĩnh bọn nha dịch, thân mật nói: "Nhớ lấy, sau khi ăn thì không thể vận động quá mạnh, nếu không thì sẽ dễ mắc phải viêm ruột thừa."
"Đọc nhiều sách một chút, đừng tưởng rằng cái gì cũng là thuốc độc. Bọn ta là danh môn chánh phái, làm sao có thể hạ độc được?"
Là một trong Ngũ Đại Tiên Môn, Vấn Đạo Tông hành sự quang minh lỗi lạc, trước giờ chưa từng làm chuyện mất phẩm giá như hạ độc.
Chí ít là chưa từng có kẻ địch còn sống nào gặp phải trường hợp bị Vấn Đạo Tông đầu độc.
Bụng dưới của mấy tên nha dịch đau không chịu nổi, đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, còn mấy tên nha dịch lành lặn thì đứng đó sợ hãi trước Lục Dương, không dám hành động. Cứ như vậy, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thản nhiên biến mất khỏi tầm mắt của bọn nha dịch.
Điều mà hai người họ không để ý tới là, bá tánh của Bố Y Trấn nhìn họ với ánh mắt đầy khiếp sợ.
"May là quy tắc mà hai người này phải tuân theo là quy tắc thông thường, nếu để họ mặc lên người bộ trang phục màu đen, trở thành nha dịch, thì chúng ta còn có đường sống sao?"
"Chứ còn gì nữa, bọn họ còn tự xưng mình là danh môn chánh phái, theo ta thấy, bọn họ nói không chừng là gian tế của Ma Giáo nào đó trà trộn vào Chánh Đạo!"
Bá tánh của Bố Y Trấn thấy may mắn vì Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đứng về phía họ, nếu không thì họ sợ rằng bản thân mình sẽ không sống nỗi qua ba ngày.
Vào giờ Tỵ của ngày thứ sáu, bọn nha dịch cũng biết khôn rồi, trước tiên, bọn chúng lấy bánh bao thịt nhưng không ăn, sau đó bao vây trước cửa quán trọ.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã dự đoán trước, họ nhảy ra từ cửa sổ tầng một để chạy trốn.
"Đuổi theo, đừng để bọn nó chạy thoát!" Sự hận thù tích tụ trong hai ngày đã đạt đến mức vô cùng kinh khủng, mấy tên nha dịch nhớ lại trải nghiệm đau đớn hôm qua, hận không thể xé xác bọn họ.
Khả năng chạy bộ của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngày càng điêu luyện, điều mà mấy tên nha dịch chưa nhận ra đó là, bọn chúng rượt đuổi một hồi, đã chạy đến địa bàn của trường tư.
Ông giáo trường tư nhìn thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nghiến răng nghiến lợi, ông ta tập hợp những người đang theo học tại trường tư.
Những người theo học tại trường tư đã không thể xưng là người nữa rồi, toàn thân của chúng trải đầy lông màu đen, cái miệng rất dài, một số trường hợp nặng hơn thậm chí trực tiếp phủ phục trên mặt đất, chỉ còn cách bước trở thành chó đen trong gang tất.
"Bắt lấy bọn nó!" Ông giáo trường tư ra lệnh.
Mấy tên nha dịch nhìn thấy cảnh này cũng nóng máu, còn dám giành người với bọn chúng à!
Ông giáo trường tư vẫn còn muốn đối diện với ánh mắt của Lục Dương, nhưng Lục Dương đã có sự chuẩn bị từ sớm, hắn móc ra một chiếc gương đồng, chắn ngay trước mặt.
"Vẫn là ngươi tự mình nhìn thử bộ dạng xấu xí của mình đi!"
Ông giáo trường tư nhìn thấy khuôn mặt không có da của mình trong gương đồng, cùng với đôi mắt đỏ ngầu, ông ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể phát sinh biến hoá, ông ta nhanh chóng trở về thư viện, khâu miệng của mình lại.
Mất đi sự chỉ huy của ông giáo, người chó đen tuân theo mệnh lệnh trước đó, xúm vào đánh lộn với bọn nha dịch.
Nhân lúc hỗn loạn, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu túm lấy một tên nha dịch, muốn cởi bỏ bộ đồ của gã ta, nhưng phát hiện rằng bất kể làm thế nào cũng không thể cởi ra được.
Bọn họ chỉ đành chấp nhận lùi một bước, lục lọi ra được Quy tắc của nha dịch Bố Y Trấn từ trên người của nha dịch.
Bọn nha dịch cũng giống như tiểu nhị, để tránh việc quên mất quy tắc, bọn chúng sẽ luôn mang theo quy tắc bên mình.
Hai người họ có được những gì mà mình muốn, bỏ trốn mất dạng.
Còn đối với mấy tên nha dịch, hai người họ lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của chúng, muốn đánh thì cứ đánh tiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận