Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 54: Đặt tên cho quán

Sau khi biết được địa điểm của mục tiêu, Lục Dương tụ hợp với hai người còn lại, phân tích nói:
"Xét theo điệu bộ đi đường và tần suất hô hấp của Tần Nguyên Hạo, có vẻ tu vi của gã ta là Trúc Cơ hậu kỳ ."
"Nơi gã ta sống chỉ là một tứ hợp viện bình thường, tứ hợp viện cũng không lớn, trông dáng vẻ hình như không có gia nô, gã ta sống một mình."
"Chúng ta dọn đến sống ở gần đó để quan sát gã ta một thời gian. Một là để quan sát thói quen của gã ta, để sau này gia nhập Ma Giáo, khi bị người ta hỏi đến cũng không tính là cái gì cũng không biết, hai là để theo sát gã ta, xem có thể tìm thấy cứ điểm của phân đà Diên Giang hay không."
Man Cốt không hiểu: "Tần Nguyện Hạo có nhiều tiểu đệ như vậy, tại sao chúng ta không đi theo những người này để tìm vị trí của phân đà Diên Giang?"
Mạnh Cảnh Chu bác bỏ phương pháp này, những điều hắn ta biết về Ma Giáo nhiều hơn Man Cốt một chút: "Những người đó không có tu vi, họ là tiểu đệ của Tần Nguyên Hạo không sai, nhưng không phải tín đồ Ma Giáo, những người này có biết Tần Nguyên Hạo là người của Ma Giáo hay không còn khó có thể nói chắc."
"Nhưng chúng ta phải ẩn nấp ở đâu để quan sát gã ta? Gần đây không có lữ quán, chỉ có một vài trà lâu và tửu quán, ban ngày chúng ta có thể uống trà ở trà lâu, còn buổi tối thì sao?"
Ma Giáo thích nhất là hoạt động vào buổi tối.
Lục Dương cũng đang đắn đo, bỗng nhiên hắn lướt mắt nhìn thấy một quán trà lâu treo bảng cho thuê, mắt sáng rực lên.
"Vị trí của trà lâu này vừa hay phù hợp, tầng hai có thể sử dụng để quan sát Tần Nguyên Hạo. Chúng ta có thể thuê quán trà này, mượn việc mở quán làm cớ để quan sát hành tung của Tần Nguyên Hạo!"
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, sau đó hỏi: "Chúng ta nên mở tiệm gì?"
"Mặc dù mở hàng quán chỉ là để ngụy trang, nhưng cũng phải ngụy trang cho giống mới được. Đệ không giỏi pha trà, chắc chắn không thể tiếp tục mở trà lâu. Trong nhà đệ có một người trưởng bối tinh thông dạng pháp thuật ngôn ngữ, đệ từng theo bên cạnh ông ấy học qua một quãng thời gian về ‘nói, học, chọc, hát’."
Đây là bốn kỹ năng cơ bản trong tương thanh là tấu hài, tấu nói, trong tương thanh có nhiều hình thức biểu diễn, một trong số đó là tương thanh đơn khẩu, là một diễn viên biểu diễn một câu chuyện cười.
Mạnh Cảnh Chu rất có tinh thần kính nghiệp: "đệ đề xuất mở một quán tương thanh, đệ biểu diễn tương thanh đơn khẩu."
Lục Dương rất bội phục người đa tài đa nghệ như Mạnh Cảnh Chu: "Nhưng mà tương thanh chỉ nhộn nhịp vào ban ngày, đến tối thì không còn bao nhiêu người nữa, cách tốt nhất là tìm một công việc mở cửa vào buổi tối, là một chỗ ăn chơi, phải náo nhiệt một chút, uống rượu hành lạc, để mọi người đều ăn chơi vui vẻ, như vậy chúng ta bèn có thể quan sát Tần Nguyên Hạo ở tầng hai, còn Tần Nguyên Hạo cũng sẽ không chú ý đến chúng ta."
Mạnh Cảnh Chu nghe đến đỏ mặt, có chút ngập ngừng, nhưng nhiều hơn là sự hưng phấn: "Công việc mở cửa vào buổi tối, không lẽ huynh muốn mở..."
Lục Dương gật đầu: "Đúng, thứ đệ đang nói đến chính là quán nướng."
Mạnh Cảnh Chu: "... Đúng, đệ cũng nghĩ vậy."
Lục Dương đã nghĩ rất kỹ, đồ nướng đơn giản, dễ học, ngay cả khi không quen tay, nướng cháy nướng khét tầm mười mấy lần thì cũng sẽ biết cách nướng thôi.
"Việc nướng đồ có thể giao cho đệ." Man Cốt cười với vẻ vô cùng tự tin, để chứng minh khả năng của mình, y móc ra một tờ giấy từ trong áo, trên đó viết "Bí quyết nướng gia truyền."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vô cùng quen thuộc với bí quyết này, đây chẳng phải chính là bí quyết nướng gia truyền trong bảng đổi đồ, thứ mà phải tốn một trăm điểm cống hiến mới có thể đổi được hay sao!
Man Cốt cười với vẻ phúc hậu: "Lúc ở quê nhà, đệ thường tự nướng thịt những con thú hoang như gấu đen, lợn rừng hay thỏ gì đó để làm thức ăn, đệ thấy Vấn Đạo Tông bán rất nhiều đồ ăn, chỉ là không có nhiều quán nướng, vì thế đệ bèn đăng bán bí quyết nướng gia truyền này."
Lúc ấy, Lục Dương đã thắc mắc, ai mà rảnh rỗi chạy đi đăng bí quyết nướng đồ lên danh sách đổi thưởng, té ra chính là Man Cốt đăng trên bảng đổi đồ!
"Có người mua không?" Mạnh Cảnh Chu tò mò hỏi.
Man Cốt thành thật trả lời: "Có vị sư huynh nói với đệ, sau khi huynh ấy mua bí quyết nướng thịt, liền đi cùng với vị sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ ở nơi hoang dã, vị sư huynh này dùng đồ nướng chiếm trọn trái tim của vị sư tỷ."
Mạnh Cảnh Chu: "..."
Đáng ra mình không nên hỏi.
Man Cốt mang chút nét cười nhạt, nói: "Ngoài ra, việc mở quán nướng còn có một lợi ích khác."
"Đó là gì?"
Man Cốt triệu hồi ra hai con ma trành: "Đệ không cần tự tay làm, chỉ cần để hai con ma trành này nướng thịt ở sau bếp, cũng không cần phải trả tiền công, hết sức thuận tiện."
Như vậy, thậm chí đến tiểu nhị cũng không cần mướn rồi, vừa tiết kiệm tiền lại bảo mật, quả thật là suy nghĩ chu đáo.
Man Cốt học theo Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lâu như vậy, ít nhiều cũng học được một số thứ.
Lục Dương kiên quyết không thừa nhận rằng Man Cốt học theo hắn.
Man Cốt nghiên cứu công thức bí truyền thâu đêm, quê nhà của Man Cốt ở nơi hoang dã, nhiều nguyên liệu trong bản gốc của công thức đồ nướng chỉ có ở nơi hoang dã, vì vậy Man Cốt cần phải nghiên cứu xem có những thứ gì có thể thay thế được.
"À, đúng rồi, các huynh ăn côn trùng nướng và mắt bò nướng không?" Man Cốt đột nhiên hỏi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đồng loạt lắc đầu, khuyên can Man Cốt chỉ nên nướng những thứ nằm trong phạm vi chấp nhận của người bình thường.
Man Cốt ‘ờ’ một tiếng, sau đó suy ngẫm sơ qua về vấn đề này. Đầu tiên, y là người bình thường, và thứ hai, y có thể chấp nhận những thứ này, vì vậy những thứ mà y có thể chấp nhận thì người bình thường cũng có thể chấp nhận.
Luận điểm đã được chứng minh.
Man Cốt đã giữ lại trong thực đơn hàng loạt nguyên liệu đồ nướng mang nét đặc trưng vùng miền như côn trùng nướng, mắt bò nướng. Hy vọng người dân trong quận Diên Giang sẽ thích những món này.
Sáng hôm sau, Mạnh Cảnh Chu bèn thể hiện tài lực hơn hẳn người thường, hắn ta mua cả tòa trà lâu.
"Đợi chút, không phải đã nói rõ từ trước là thuê hay sao?" Mạnh Cảnh Chu ra tay quá nhanh, Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, trà lâu đã thuộc quyền sở hữu của ba người họ.
Lục Dương nhìn Mạnh Cảnh Chu với ánh mắt ngạc nhiên: "Chúng ta làm nhiệm vụ chỉ có vài tháng thời gian, không lẽ huynh còn muốn mở tiệm cả đời hay sao?"
Mạnh Cảnh Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đệ trước giờ đều dùng đồ của chính mình, nếu có thể mua được thì tuyệt đối không thuê! Cùng lắm thì hoàn thành nhiệm vụ rồi bán đi."
Chủ cũ của trà lâu thấy Mạnh Cảnh Chu đưa tiền dứt khoát, liền nhanh nhẹn thu xếp đồ đạc rời đi.
Sau khi chủ quán rời đi, một vấn đề rất nghiêm trọng đặt trước mặt ba người họ tên của quán nướng là gì.
"Đệ đề xuất gọi là quán nướng Mạnh tiểu nhị" Mạnh Cảnh Chu nói.
Lục Dương thoáng lườm qua Mạnh Cảnh Chu, khinh thường nói: "Cái tên này thông tục quá, đệ đề xuất gọi là quán nướng Ba Chén Không Qua Đồi, ăn xiên nướng, uống rượu, sau đó lên núi đánh hổ, vô cùng phù hợp."
- Giải thích câu "Ba Chén Không Qua Đồi" là trích từ câu treo trên quán rượu trong sự tích Võ Tòng giết hổ, tương truyền, Võ Tòng trong một lần về quê có ghé qua quán rượu ở huyện Dương Cốc. Vốn là một người mê rượu, ông tỏ ra khó chịu trước dòng chữ "Uống ba chén không nên qua đồi" được treo trước cửa quán, và sau khi hỏi dò chủ quán thì mới biết sự tồn tại của con hổ thành tinh chuyên ăn thịt người ở đồi Cảnh Dương nên uống say thì không nên ghé chân tới đó. Phẫn nộ trước câu chuyện, Võ Tòng uống một mạch hết số rượu của quán rồi cầm gậy lên đồi tìm hổ. Hết giải thích.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đồng loạt lắc đầu, không thấy thích hợp ở chỗ nào.
Man Cốt hiếm thấy mà nêu ra quan điểm của riêng mình: "gọi là Ba Chén Không Qua Đồi thì quá dài, không bằng gọi theo phong cách của bộ lạc bọn đệ, gọi là quán nướng Ha Ha Ha hoặc là quán nướng Hi Hi Hi."
Lục Dương đã nghe nói về cách đặt tên của Man Tộc hoang dã, phương thức đặt tên này cũng khá là tiên tiến trong nơi có tư tưởng tiên tiến như Vấn Đạo Tông: tiệm vũ khí Khà Khà Khà, tửu quán Gào Gào Gào, thanh lâu Oái Oái Oái...
"Thấy quán nướng Độ Kiếp Kỳ thế nào?"
"Không bằng gọi là quán nướng Thành Tiên."
"Đệ thấy gọi là quán nướng Khinh Châu có vẻ tốt."
"Quán nướng nhà ai lại đặt cái tên văn nhã như vậy?"
Ba người thảo luận một hồi, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài việc bất đắc dĩ mà thừa nhận, không ai trong số họ biết cách đặt tên.
"Thôi bỏ đi, mỗi người trong ba người chúng ta viết tên vào trong một cục giấy, lắc trúng cục giấy của ai thì tên trong cục giấy đó sẽ là tên của quán." Lục Dương nêu ra cách giải quyết, nhận được sự đồng ý của hai người kia.
Xét đến tâm tư không mấy đơn thuần của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, vẫn là để Man Cốt lắc cục giấy là an toàn nhất.
Hai bàn tay của Man Cốt khép lại vào nhau, giữ lấy ba cục giấy nhỏ, lắc lên lắc xuống, ngón tay cái mở ra, hai cục giấy nhỏ trong đó liền bay ra ngoài.
Y mở ra xem, trên một tờ giấy viết "Thử Lại Lần Nữa",
Man Cốt mang vẻ mặt ngơ ngác đi mở tờ giấy kia, trên đó viết "Cảm Ơn Đã Ủng Hộ".
Man Cốt đầu đầy dấu chấm hỏi...
Trong một thoáng, não của Man Cốt không theo kịp pha bẻ lái cực gắt này, y theo lẽ là đang đặt tên cho quán, chứ không phải là đang rút thăm trúng thưởng đâu đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận