Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 105: Vị Bất Hủ Tiên Tử xúi quẩy

"Cô thật sự gọi là Hoàng Đậu Đậu?" Lục Dương hỏi với vẻ bán tín bán nghi.
Bất Hủ Tiên Tử lập tức nghiêm mặt nói: "Tiểu bối, phàm nhân há có thể gọi tiên danh của bổn toạ, ngươi phải gọi bổn tọa là Bất Hủ Tiên Tử!"
"Vậy Bất Hủ Tiên Tử, cô thật sự gọi là Hoàng Đậu Đậu?"
Bất Hủ Tiên Tử xụ mặt xuống: "Tên này là do ba mẹ đặt, ta cũng không thể tùy tiện đổi tên được."
Vân Chi cắt ngang cuộc trò chuyện vô bổ của hai người họ: "Nói đi, đệ đã làm những gì, mới ra ngoài hai tháng thì đã bị tiên nhân quấn lấy rồi."
Bất Hủ Tiên Tử sửa lại lỗi ngôn từ của Vân Chi: "Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta không phải quấn lấy hắn, ngươi nói như vậy làm ta và hắn giống như đôi nam nữ si tình vậy!"
Hồi âm dành cho Bất Hủ Tiên Tử chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, Bất Hủ Tiên Tử suy nghĩ một lúc, bản thân vừa mới hồi sinh, Hồn Tiên yếu ớt, không hề biết gì về thế giới bên ngoài, không nhất thiết phải chuốc thêm một kẻ thù.
Nhưng nói gì đi chăng nữa thì mình cũng đường đường là một tiên nhân, trong thời Thượng Cổ oai phong một cõi, khí tiết cần có thì vẫn phải có, thái độ của mình phải cứng rắn một chút, cảnh cáo đối phương mình không phải là người dễ bắt nạt.
"Các hạ cứ tự nhiên."
Lục Dương nhìn thoáng qua Bất Hủ Tiên Tử đang tỏ vẻ hiền lành, hắn đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của đại sư tỷ, thành thật mà kể về những gì đã thu hoạch được trong hơn một tháng qua.
"Cũng chẳng làm gì cả. Chỉ là Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt tìm đệ, nói rằng trong núi của quận Diên Giang có một con yêu hổ, gây họa một phương, giết con yêu hổ này có thể nhận được điểm cống hiến. Ba người bọn đệ bàn bạc, thấy đây là nhiệm vụ khá hời, nên đã đi."
"Việc giết yêu hổ rất thuận lợi, sau khi giết xong, trong lúc kiểm kê vật tư, phát hiện yêu hổ có liên hệ với Ma Giáo, bọn đệ bèn lần theo dấu vết tìm đến Ma Giáo, để xem thử có thể giết vài tên tín đồ Ma Giáo, trừ hại cho dân hay không."
"Sau này, bọn đệ nghe nói Ma Giáo đang tuyển người, liền tiện thể chen một chân vào, thử sức một phen, không ngờ vận may khá tốt, cả ba người bọn đệ đều đã vào được Ma Giáo."
"Sau khi gia nhập, người phụ trách ở địa phương của Ma Giáo rất xem trọng bọn đệ, để bọn đệ làm chấp sự."
"Mặc dù bọn đệ ở trong Ma Đạo, nhưng lòng vẫn hướng về Chánh Đạo. Trong khoảng thời gian ở Ma Giáo, bọn đệ thông qua đầu mối đã phát hiện ra người phụ trách ở địa phương của Ma Giáo đã lén lút bố trí Nghịch Thọ Nguyên Trận, cậy vào việc này để phá đan thành Nguyên Anh, bọn đệ trải qua một phen chiến đấu anh dũng, sử dụng một số mưu mô quỷ kế, đã thành công giết chết ông ta."
"Vừa hay cấp trên của Ma Giáo cử người đến thị sát, thấy ba người bọn đệ có nền tảng tốt, tư duy lanh lợi, đã cất nhắc bọn đệ làm đà chủ, còn cử bọn đệ về Vấn Đạo Tông của chúng ta làm gian tế."
Bất Hủ Tiên Tử ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, cười rộ lên: "Ma Giáo này ngốc thật, còn cử các ngươi trở về làm gian tế, tên gọi của Ma Giáo này là gì, nếu ta gặp được, thì phải cười nhạo chúng một phen."
"Bất Hủ Giáo, người mà họ tôn thờ chính là cô." Lục Dương nói.
Nụ cười của Bất Hủ Tiên Tử đóng băng trên khuôn mặt.
Lục Dương tiếp tục nói: "Người của Bất Hủ Giáo nói với bọn đệ, lúc kẻ vô danh thời Thượng Cổ luyện hóa tinh tú thành đại lục, Bất Hủ Tiên Nhân từng cứu giúp Nhân Tộc, chỉ cần đọc Bất Hủ Tiên Nhân cộng với tiên danh, bèn có thể hồi sinh tiên nhân, một lần nữa cứu rỗi Nhân Tộc."
"Ba người bọn đệ rỗi rãi đến buồn chán trên đường trở về, liền đoán xem Bất Hủ Tiên Nhân rốt cuộc gọi là gì, bọn đệ lại lo nếu thực sự hồi sinh tiên nhân thì khó lòng lường trước kết cục, nên đã đổi Bất Hủ Tiên Nhân thành Bất Hủ Tiên Tử, kết quả thì đại sư tỷ cũng đã thấy rồi đấy, đệ đã gọi cô ta sống lại."
Vân Chi ‘ừm’ một tiếng: "Trải nghiệm của ba người các đệ quả thật phong phú, thành công gia nhập Bất Hủ Giáo, còn thăng tiến đến vị trí đà chủ, đích thực là công trạng lớn. Cuộc tuyển chọn của Ma Giáo có nhiều điểm đáng để học hỏi, có thể phân biệt Chánh Ma, các đệ có thể vào được Bất Hủ Giáo, quả thật không dễ dàng."
"Việc Bất Hủ Giáo cố gắng hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân, ta cũng đã từng nghe nói, chỉ là không biết phương pháp cụ thể, không ngờ bị đệ xông bừa đánh bậy mà lại thành công rồi ."
Vân Chi hướng ánh mắt về phía Bất Hủ Tiên Tử, người đang chau mày suy ngẫm vấn đề: "Còn cô thì sao, có gì muốn nói không?"
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu: "Ta chưa từng nghe nói về Bất Hủ Giáo gì đó, cũng không biết gì về việc kẻ vô danh thời Thượng Cổ luyện hóa tinh tú, cũng không nhớ đã từng cứu giúp Nhân Tộc."
"Thời đại mà ta sống được mọi người xưng là Thiên Mệnh Thịnh Thế, ý chỉ trời cao thương xót, chân mệnh thuộc về mình. Ta xuất thân Nhân Tộc, trong thời kỳ thịnh thế đã chứng được đạo quả tiên nhân, trở thành tiên nhân, vì khả năng đặc biệt của đạo quả, được mọi người xưng là Bất Hủ Tiên Tử."
Vân Chi giải thích một cách bình thản: "Thiên Mệnh Thịnh Thế, chính là thời đại Thượng Cổ mà chúng ta thường nói."
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục nói: "Ngoại trừ ta, lúc đó còn có bốn người khác thành tiên, sau này không biết ai đã đánh lén ta từ phía sau, đánh chết ta một cách triệt để, ta bèn triệt để chết đi."
"Giống như Bất Hủ Giáo nói, chỉ cần gọi đúng danh xưng và tiên danh của ta, thì ta có thể hồi sinh, chỉ là không biết tại sao bị người ta đồn bậy thành Bất Hủ Tiên Nhân, mãi đến bây giờ mới hồi sinh, thậm chí đến bây giờ ta cũng không biết là mình đã chết bao lâu rồi."
Bất Hủ Tiên Tử cũng rất ấm ức, cô vừa mới sống lại, muốn ở trước mặt hậu bối diễu võ giương oai một phen, dọa hắn một trận, để hắn nghe lời, kết quả đối phương trực tiếp gọi đại sư tỷ của hắn đến, đã thế còn chưa hết, đại sư tỷ này quả thật mạnh đến mức không tưởng, trực tiếp trấn áp cô.
Cô phải tìm ai để nói lý lẽ đây?
Tại sao vừa sống lại liền đụng phải người mạnh như vậy?
Vân Chi nghe xong rồi phân tích: "Không hẳn là đồn bậy, cũng có thể là người có lòng muốn hồi sinh cô, nhưng lại không muốn sản sinh nhân quả với cô, bèn mượn tay Bất Hủ Giáo gọi ra danh xưng và tiên danh của cô, hơn nữa cố ý gọi cô là 'Bất Hủ Tiên Nhân', chờ đến khi Bất Hủ Giáo đã thử hết mọi cái tên, thấy vẫn không đúng, thì sẽ đoán rằng liệu có phải ghi nhầm danh xưng rồi hay không, như vậy, chính là Bất Hủ Giáo hồi sinh cô, sản sinh nhân quả với cô, không liên can đến người đứng sau màn."
Người có tu vi càng cao, càng coi trọng nhân quả, cho rằng mọi thứ đều bị bàn tay vô hình của nhân quả thao túng.
Nói đến đây, Vân Chi khẽ nhíu mày, bây giờ không phải Bất Hủ Giáo sản sinh nhân quả với Bất Hủ Tiên Tử, Lục Dương xông bừa đánh bậy, gánh chịu phần nhân quả tày trời này.
"Còn về việc cô đã chết bao lâu." Vân Chi khựng lại một chút rồi hỏi: "Cô không biết ai đã luyện hóa tinh tú?"
Vẫn là giọng điệu bình thản đó, nhưng Lục Dương nghe được vài nét nghiêm túc trong đó, điều này cho thấy đại sư tỷ rất coi trọng vấn đề này.
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu, mặt mày ngơ ngác: “Ta thực sự không biết, hiện tại là chuyện như thế nào vậy, lúc ta còn sống, mọi người đều sinh sống trên tinh cầu, có người đã luyện hoá tinh cầu thành đại lục rồi sao?”
Vân Chi gật đầu: "Trước vương triều Đại Hạ là vương triều Đại Ngu, trước vương triều Đại Ngu là vương triều Đại Kiền, trước vương triều Đại Kiền, mới là thời đại Thiên Mệnh Thịnh Thế mà cô nói, hay thời đại Thượng Cổ mà chúng ta thường nói."
"Đại Kiền, Đại Ngu đều tồn tại được mười vạn năm, sau đó bị thay thế, Đại Hạ cũng đã tồn tại mười vạn năm, có người nói đây là lời nguyền đến từ thời Thượng Cổ, mỗi vương triều chỉ có thể tồn tại mười vạn năm, sau mười vạn năm, triều đại tất yếu sụp đổ, người tài mới quật khởi, xây dựng vương triều mới trên đống đổ nát."
"Vào cuối thời kỳ Thượng Cổ, có tiên nhân đã luyện hóa tinh tú thành đại lục, cả thế giới từ đó thay đổi diện mạo, trở thành Đại Lục Trung Ương như hiện nay."
"Nói cách khác, cô ít nhất đã chết ba mươi vạn năm."
Bất Hủ Tiên Tử ngạc nhiên: "Thời gian dài như vậy sao? Nếu biết trước thì ta đã cất linh thạch vào Tiền Trang rồi, như vậy thì có thể ăn được bao nhiêu lợi tức chứ?"
Lục Dương nghe vậy thì nhất thời im lặng.
Tiên Tử, phải chăng điểm quan tâm của cô không được đúng lắm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận