Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 929: Lũ lụt vọt lên Long Vương miếu (2)

- Quan Kỳ chân quân, tên thật Đỗ Quan, xuất sinh tại Đại Càn lịch năm tám vạn hai ngàn hai trăm tám mươi mốt, vì tấn thăng Nguyên Anh kỳ, hiến tế thôn trang dưỡng dục hắn, lúc Hóa Thần kỳ, kết làm đạo lữ với một người cùng cảnh giới, sau giết chết đạo lữ, dùng để chứng Vô Tình đạo, lúc Hợp Thể sơ kỳ, có ghi lại giết người cướp của ba lần, Hợp Thể trung kỳ... Sau đột phá Độ Kiếp kỳ vô vọng, chuyên tâm nghiên cứu tu tiên bách nghệ.
Dư Thiển khép sách lại, nghiêm túc nói:
- Ngươi trợ giúp loại người này, đồng thời được hắn chỉ đạo tu luyện?
- Ta, ta... Ta thấy hắn dễ nói chuyện, còn tưởng rằng hắn là người tốt...
Dư Thiển cắt ngang Đào Thính Phong giải thích:
- Ngươi nói hắn là người tốt, là chỉ hắn cướp bóc Kim Thiền Thoát sao?
- Hắc hắc, tu sĩ Đại Hạ, nghĩ không ra các ngươi điều tra ta rõ ràng như thế.
Quan Kỳ chân quân âm u cười nói.
- Đỗ Quan, chuyện vi phạm từ thời Đại Càn, là vấn đề lịch sử còn sót lại, Đại Hạ mặc kệ, nhưng ngươi đến cảnh nội Đại Hạ cướp bóc tu sĩ của Đại Ngu, chính là xúc phạm tội cướp bóc.
- Không phải tội giết người à?
Quan Kỳ chân quân biết rơi vào tay Đại Hạ, chỉ định là không sống nổi, dù sao chuyện hắn phạm cũng không chỉ cướp bóc.
- Giết người? Ngươi nói là giết tu sĩ Đại Ngu à, thật đáng tiếc, đối phương cũng chưa đã chết, chỉ bất quá chúng ta cũng không tra được tung tích của hắn. Đến nỗi hai người đồng bạn ngươi giết chết kia, ngươi thuộc về phòng vệ chính đáng, cũng không cấu thành phạm tội..
Quan Kỳ chân quân cùng hai tên đồng bạn tranh chấp nội bộ tạo ra động tĩnh quá lớn, dẫn tới triều đình chú ý, khi triều đình chạy đến, Quan Kỳ chân quân vừa chạy trốn, mà hai tên đồng bạn kia một chết một trọng thương.
Người trọng thương kia đã vô lực hồi thiên, Lạc Thủy Vệ liền tiến hành sưu hồn khẩn cấp đối với hắn, biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Thân phận tu sĩ Đại Ngu bị đánh cướp không rõ, chỉ biết là vừa thức tỉnh, còn đang trong quá trình khôi phục kỳ, Quan Kỳ chân quân không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, liên hợp hai tên đồng bạn đi cướp đoạt tên tu sĩ Đại Ngu kia.
Sau khi Quan Kỳ chân quân chạy trốn, đồng bạn trọng thương thấy tên tu sĩ Đại Ngu kia cũng bị trọng thương, nhưng còn có dư lực, liền tán công trùng tu, bỏ trốn mất dạng, như thế này mới có một dãy chuyện phía sau này.
Bọn hắn cũng đang tìm kiếm tên tu sĩ Đại Ngu kia, dù sao thì cũng cần tìm tới người bị hại.
Tên tu sĩ Đại Ngu kia là chạy trốn về phương bắc, Quan Kỳ chân quân thì đi về phương nam trốn, Lạc Thủy Vệ chia binh hai đường.
Dư Thiển không nghĩ tới khi mình tìm được Quan Kỳ chân quân, người bị hại còn không tìm được.
Dư Thiển nghiêm mặt nói với Đào Thính Phong:
- Ngươi có xúc phạm tội bao che hay không còn cần tiến hành điều tra, nhưng ngươi dính líu đến tội che giấu giấu giếm tội phạm cướp bóc, cần theo chúng ta đi một chuyến.
Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu âm thầm thở dài, bọn hắn thấy Đào Thính Phong nhỏ máu nhận chủ Kim Thiền Thoát, liền biết tiểu tử này phạm tội, phía sau một mực đang quan sát, muốn nhìn một chút tiểu tử này có ý thức được vấn đề hay không.
Chuyện đến một bước này, cũng sẽ không cần quan sát.
- Đi, chuyện vẫn chưa xong.
… Hồng hộc...
Thiếu niên vô cùng bẩn đã từng xuất hiện trong quán đồ nướng đang ra sức chạy ra ngoài thành.
Nửa tháng nay hắn một mực làm công bên trong thành, tích lũy tiền cho mình đổi một thân quần áo sạch, nửa tháng nữa, hắn có tiền ngồi phi thuyền đi nơi muốn đến.
- Cũng không biết ba tên tu sĩ Đại Hạ kia có phải tới bắt mình hay không, vững chắc lý do, chạy trước đã.
Thiếu niên cảm giác mình thật sự không may, hắn không trêu ai không chọc ai, từ Đại Ngu ngủ say đến bây giờ, vừa tỉnh không bao lâu, liền có ba tên tu sĩ Đại Càn tìm tới cửa, đoạt Kim Thiền Thoát.
Đây là thứ mình ỷ vào bên trong đại thế chi tranh, thế nào chắp tay đưa người.
Sau khi giao chiến, hắn không chỉ bị mất Kim Thiền Thoát, vì bảo mệnh, còn bị vội vã tán công trùng tu.
- Không may… Bỗng nhiên, hắn đột nhiên dừng lại.
- Tiểu tử, chạy rất nhanh.
Hai nhân ảnh giống như một bức tường, ngăn ở trước mặt thiếu niên.
Chính là Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu.
Lúc trước khi ở quán đồ nướng, hai người đã phát hiện tư thế đi của thiếu niên khác biệt, phương thức hô hấp đều hết sức không giống người bình thường, khẳng định là có tu hành nội tình trong người.
Khi đó bọn hắn hoài nghi thiếu niên là tán công trùng tu, nhưng không có chứng cứ.
Hiện tại Lạc Thủy Vệ vừa đến, tiểu tử này liền chạy, khẳng định là tán công trùng tu.
Công trạng đưa tới cửa, xem lúc này Đái sư huynh còn nói hai người bọn họ ra cửa sẽ chỉ gây chuyện không.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Thiếu niên xem xét liền nhìn ra hai người này có tu hành trong người, mình bây giờ là phàm nhân, khẳng định là đánh không lại.
- Làm gì?
Mạnh Cảnh Chu cười lạnh, chuyển động quyền cước, kéo thiếu niên đến viện nhỏ hoang phế.
- Nói, ngươi có phải thượng cổ tu sĩ tán công trùng tu hay không!
- Không, không phải!
Thiếu niên kiên trì nói.
- U a, còn không thừa nhận, treo ngược hắn lên!
Lục Dương rút ra roi da từ bên trong ngọc bài thân phận, dùng sức túm hai lần xác nhận có bền chắc hay không.
Đây là phương thức khảo vấn Lục Dương học được từ Đại sư tỷ nơi đó.
Mạnh Cảnh Chu hết sức biết điều tìm đến dây thừng, nắm thiếu niên trói lại, cột trên tàng cây. Rút roi da ba ba vang dội, thiếu niên nhìn thấy thế tê cả da đầu, xem bộ dáng hung thần ác sát của hai người này, nếu không khai, chỉ sợ mạng nhỏ khó đảm bảo.
- Đừng đánh đừng đánh, ta khai.
- Nói, ngươi là tu sĩ thời kỳ gì, gọi là cái gì?!
- Ta là tu sĩ thời kỳ Đại Ngu, đạo hiệu Tiên Thiên đạo nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận