Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 30: Súc Địa Thành Thốn

Ba ngày sau.
Lục Dương mặc một bộ quần áo gọn nhẹ, lưng thẳng tắp, trên mặt có nụ cười phấn khởi vì cuối cùng đã thuộc lòng nội dung của tờ giấy màu vàng kim.
"Đọc thuộc lòng một lần cho ta nghe thử."
"Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư..." Lục Dương thuộc lòng trơn tru, không vấp đến một chữ, có thể thấy hắn đã ghi tạc nội dung vào lòng.
Vân Chi gật đầu, khẩu quyết trúc trắc, mỗi từ đều lời nhẹ nghĩa sâu, khi đọc thuộc lòng tiêu tốn rất nhiều tinh thần, Lục Dương có thể thuộc lòng đến mức này chứng tỏ hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức.
"Khẩu quyết này đóng vai trò hướng đạo, khi chưa thành thạo pháp thuật trong giai đoạn đầu, niệm thầm trong lòng, có thể giúp đệ thành công thi triển pháp thuật. Khi đệ thành thạo trong việc sử dụng Súc Địa Thành Thốn ở giai đoạn sau, khẩu quyết này sẽ trở nên vô ích."
"Súc Địa Thành Thốn thuộc về pháp thuật không gian, đệ tu luyện vẫn còn hơi sớm, nhưng nếu đệ đã là đệ tử của sư tôn, sư tôn vào lúc có tu vi giống như đệ bèn học được loại pháp thuật này, có lẽ đệ cũng có thể."
"Điều quan trọng nhất khi tu luyện pháp thuật không gian là chú ý đến an toàn. Một khi không gian bị sai lệch, thì sẽ rơi vào kết cục đầu một nơi, thân một nẻo, hoặc bị chặt đứt ngang eo. Do đó, trong giới tu luyện có một quy định bất thành văn: khi tu luyện pháp thuật không gian, nhất định phải có trưởng bối thông thạo không gian ở bên cạnh hướng dẫn."
Vân Chi trở nên nghiêm túc một cách hiếm hoi, Lục Dương nhìn thấy điều này, cũng thu lại nụ cười, chăm chú nghe Vân Chi giảng bài.
"Nguyên lý của pháp thuật Súc Địa Thành Thố, là co đất lại thành độ lớn cỡ tấc vuông, người thi triển pháp thuật dễ dàng sải bước, vượt qua khoảng cách vô tận, đến một nơi khác. Càng vận dụng thành thạo, diện tích đất bị thu nhỏ càng lớn, và khoảng cách vượt qua cũng càng dài. Khi tu luyện đến Đại Thành, Đại Lục Trung Ương tuy rộng lớn, cũng không thể cản bước chân của đệ."
"Điều cần lưu ý là, tu luyện pháp thuật cần ngộ tính, đệ chưa từng tiếp xúc với loại pháp thuật không gian, thành hay không thành đệ cũng cần chuẩn bị sẵn tâm lý."
"Người tu tiên nên giữ lòng không quan tâm thiệt hơn, kị vui buồn quá mức."
Vân Chi dạy người thế nào, mình làm như vậy, dạy cho Lục Dương những lĩnh hội trong tu luyện của mình.
Lục Dương gật đầu, cảm thấy đại sư tỷ là người có tư cách nhất để nói những lời này, hắn còn chưa từng thấy đại sư tỷ có biến động kịch liệt về mặt cảm xúc.
Hắn còn thiếu sót ở khía cạnh này.
Ban đầu, Lục Dương thấy đại sư tỷ luôn giữ một biểu cảm, còn tưởng rằng cô ấy không có cảm xúc. Sau khi chung sống lâu hơn, hắn phát hiện ra rằng đại sư tỷ có biến động ở mặt cảm xúc, chỉ là biên độ quá nhỏ.
Bây giờ, Lục Dương có một xác suất nhất định để thông qua những biến đổi tinh tế trên biểu cảm của đại sư tỷ, phán đoán ra tâm trạng của cô ấy như thế nào.
Chẳng hạn như bây giờ ... Ừm, hắn không nhận ra được.
"Ta sẽ diễn thị cho đệ xem trước một lần."
Vân Chi không biết Lục Dương đang nghĩ gì, cô ném ra một lá cờ đỏ, ném lên đỉnh núi ở phía đối diện. Lục Dương còn chưa nhìn rõ, gót sen cô khẽ nhích, sải ra một bước, đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm lá cờ đỏ ấy.
"Chỉ cần như vậy, sau khi thành công gắng luyện thêm vài lần, đệ bèn có thể thành thạo giống như ta."
Lục Dương đứng ngẩn người, thoáng chớp mắt, rồi lại thoáng chớp mắt.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Trong mắt Lục Dương, Vân Chi giống như ném lá cờ đỏ, rồi thuận tay chụp lại nó, lá cờ đỏ có rơi xuống đỉnh núi đối diện hay không còn không nhìn rõ, hoàn toàn nhìn không ra dấu tích sử dụng pháp thuật.
Vân Chi hiếm thấy mà nhíu mày, nhớ lúc sư phụ dạy cô cũng diễn thị như vậy, cô làm một lần bèn học được rồi.
Vân Chi sợ Lục Dương xem không hiểu, lại diễn thị thêm một lần nữa.
Vậy là, ném cờ, sải bước, trở về, làm liền một mạch, lú hết cả đầu.
"..."
Quả thật, đại sư tỷ cũng có lúc không đáng tin cậy, những việc như học tập quả nhiên vẫn phải dựa vào chính mình.
Lục Dương đối diện ngay ánh mắt của đại sư tỷ, lần này hắn có thể nhận ra được tâm trạng của cô ấy.
Đại sư tỷ hy vọng mình có thể thành công.
Nhưng đại sư tỷ à, tỷ phải biết, trình độ giảng dạy của tỷ dạy ai cũng dạy không hiểu.
Lục Dương lén thở dài, đại sư tỷ là không thể trông cậy được rồi, hắn thi triển pháp thuật dựa vào lý giải của mình đối với Súc Địa Thành Thốn.
"Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư..." Lục Dương nhắm chặt hai mắt khi thi triển pháp thuật, bấm tay niệm chú.
"Súc Địa Thành Thốn!" Lục Dương hét to một tiếng, thân hình lập tức biến mất, cảnh quan xung quanh thay đổi, tối đen như mực, giống như rơi vào không gian khác.
Lục Dương trong lòng mừng rỡ, không ngờ bản thân làm một lần bèn thành công rồi.
Bản thân hắn quả nhiên là thiên tài!
Lục Dương từng nghe sư tỷ nói, nguyên lý của Súc Địa Thành Thốn là bẻ cong và gấp lại không gian, người thi triển pháp thuật đi trong một không gian khác, không gian khác là một đường thẳng, thông qua không gian này, có thể tới được điểm đến trong thời gian ngắn nhất.
Lục Dương vừa muốn cười lớn, bèn phát hiện ra rằng vật chất màu đen ở xung quanh đang tràn vào miệng hắn, cơ thể cũng bị vật chất màu đen giữ chặt, không thể vận động tay chân, hơn nữa không gian khác dường như không có không khí, hắn muốn thở cũng khó khăn dị thường.
Sau một thoáng ngắn ngủi mà bình tĩnh suy nghĩ, hắn rõ ràng mà nhận ra một điều:
Hắn co vào lòng đất rồi.
Bây giờ Lục Dương có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hắn đã học được một nửa của Súc Địa Thành Thốn Súc Địa.
Tin xấu là hắn chỉ học được một nửa.
Ở trên mặt đất, Vân Chi không biết nên nói gì cho hay, cô trơ mắt ra nhìn Lục Dương thi triển pháp thuật, sau đó co vào lòng đất, học được thuật Độn Thổ.
Pháp thuật không gian tại sao lại lệch sang pháp thuật ngũ hành?
Vân Chi với thân phận là đại sư tỷ của Vấn Đạo Tông, đại đệ tử của Tông Chủ, có tu vi và thiên phú tu luyện đứng đầu trong số tất cả các đệ tử của Vấn Đạo Tông, công pháp tiện tay bèn soạn, pháp thuật chỉ cần quét mắt bèn hiểu, ngộ tính tuyệt đỉnh, xưa nay hiếm gặp, bất kỳ thiên tài nào cũng phải lu mờ trước cô, có thể gọi là khủng khiếp.
Nhưng ngay cả cô, cũng hoàn toàn không hiểu nguyên lý thi triển pháp thuật của Lục Dương.
Đây rõ ràng là hai loại pháp thuật không liên quan với nhau.
Một tiếng ‘bụp’ trầm thắm vang lên, Lục Dương lại lần nữa thi triển "Súc Địa Thành Thốn", đầu nhô lên từ mặt đất, giống như con chuột chũi chui lên từ lòng đất, khiến người ta có khao khát đập cho một búa hoặc giẫm lên một chân.
Lục Dương ho khan một tiếng, muốn giải tỏa sự ngượng ngùng.
Dù cho da mặt của Lục Dương có dày hơn nữa, cũng chịu không nổi tình cảnh ngượng ngùng này.
Mặt của Vân Chi không chút cảm xúc mà kéo Lục Dương ra khỏi mặt đất, giủ xuống một đống bùn.
Giống như nhổ củ cải vậy.
"Vừa rồi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, đệ sẽ thử lại một lần nữa."
Lục Dương cảm thấy mình sắp tìm ra bí quyết rồi.
"Thiên lý tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư..." Lục Dương lại một lần nữa bấm ấn đọc khẩu quyết, đọc còn nhanh hơn cả lần trước.
"Súc Địa Thành Thốn!" Lục Dương hét lớn một tiếng, sự thay đổi lại một lần nữa xảy ra.
Vân Chi có vóc dáng cao ráo, nhưng vẫn hơi thấp hơn Lục Dương khoảng nửa cái đầu, mọi thường Lục Dương có thể nhìn thấy đỉnh đầu của đại sư tỷ, nhưng giờ đây lại khác.
Cơ thể Vân Chi dần dần cao lên, Lục Dương từ việc cúi nhìn xuống dần trở thành đứng nhìn ngang rồi lại ngước nhìn lên, cuối cùng hoàn toàn trở thành việc dốc sức ngửa cổ lên nhìn.
Từ góc nhìn của Lục Dương, hắn thậm chí còn không thể nhìn thấy khuôn mặt của đại sư tỷ.
Vân Chi giống như một người khổng lồ đứng đỡ trời, đầu đội trời, chân đạp đất.
"Không đúng, là mình trở nên nhỏ lại rồi!"
Lục Dương la lớn, hắn nhìn thấy hòn đá cao bằng nửa người trên mặt đất, nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Lục Dương cao ba tấc tung tăng nhảy nhót trên mặt đất, giọng nói của hắn cũng nhỏ hơn trước đây rất nhiều.
Hắn đã học được một pháp thuật mới - Thành Thốn.
Thiên phú pháp thuật của Lục Dương cũng có thể gọi là khủng khiếp, thiên tài như Vân Chi, khi học Súc Địa Thành Thốn chỉ học được mỗi Súc Địa Thành Thốn, nhưng Lục Dương lại học được cả hai loại pháp thuật Súc Địa và Thành thốn!
Vân Chi ngồi xổm xuống quan sát Lục Dương, mày ngài khẽ nhíu, dường như chưa suy nghĩ ra sai sót đã xảy ra ở bước nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận