Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 171: Chuyến đi này có Bất Hủ Tiên Nhân phù hộ

Bên ngoài sơn môn Vấn Đạo Tông, tám người đàn ông ăn mặc giản dị tụ tập lại một chỗ, đang bàn bạc việc gì đó.
"Bọn chó nhà giàu Ngũ Hành Tông này, đúng là nhiều linh thạch đến không biết tiêu pha vào đâu, xây cỗ thuyền bay khổng lồ như vậy, còn có một đống thiết kế vô dụng! Nếu chúng ta có nhiều linh thạch đến thế, rất nhiều kế hoạch đều có thể thực hiện!" Một thành viên cấp cao Bất Hủ Giáo nhìn cỗ thuyền bay dừng bên ngoài sơn môn Vấn Đạo Tông, nước miếng chảy ròng, nảy sinh ý định trộm cắp.
Lưu Phó Giáo Chủ mắng kẻ đó không có tầm nhìn: "Bình tĩnh! Nhìn cái bộ dạng chưa trải sự đời của ngươi kìa, giả sử chuyến đi này của chúng ta thuận lợi, khiến Vấn Đạo Tông chìm vào giấc ngủ say, thỏa sức cướp bóc một phen, còn sợ không mua nổi cỗ thuyền bay này sao?"
Một thành viên cấp cao Bất Hủ Giáo khác có chút lo lắng về tương lai: "Nhưng kế hoạch lần này của chúng ta có thể thành công sao, đây chính là Vấn Đạo Tông, nơi mà chúng ta chưa từng đặt chân đến!"
Đối với họ, Vấn Đạo Tông chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
"Mong các vị đại nhân hãy yên tâm, gian tế của chúng ta trong Vấn Đạo Tông đã cung cấp quy trình sự kiện và bản đồ khu vực mà Vấn Đạo Tông tổ chức tỉ thí, lần này chắc chắn an toàn!" Đường Vân Sinh lên tiếng, với tư cách là Tuần Sát Sứ, các đà chủ thấy gã ta đều phải hành lễ, nhưng ở đây, gã ta lại là người có chức vị và cảnh giới thấp nhất.
"Ừm, tiểu Đường nói đúng." Một vị Phó Giáo Chủ khác lên tiếng, ông ta tên là Cao Chánh Lãi, tu vi Hợp Thể Sơ Kỳ.
"Hơn nữa, chúng ta đều là tín đồ của Bất Hủ Tiên Nhân, Bất Hủ Tiên Nhân là biểu tượng của trí tuệ, sức mạnh và vận khí, chuyến đi này có Bất Hủ Tiên Nhân phù hộ, ắt hẳn sẽ thành công!"
"Bất Hủ Tiên Nhân phù hộ!"
"Bất Hủ Tiên Nhân phù hộ!"
Tám người khẽ giọng hô, sợ bị người khác nghe thấy.
"Để chư vị chờ lâu rồi." Lục Dương tới đón tiếp thuộc hạ, hiện tại, hắn ngoài mặt là đại diện Tông Chủ Vấn Đạo Tông, còn bí mật là Giáo Chủ Bất Hủ Giáo, thao túng cả 'hắc bạch lưỡng đạo'.
"Giới thiệu một chút, vị này chính là tín đồ ưu tú thành công thâm nhập vào Vấn Đạo Tông, Lục Dương đà chủ." Đường Vân Sinh giới thiệu, rồi khẽ hỏi, "Hai người kia đâu rồi?"
Có lãnh đạo tới, nào có thể chỉ có một người đón tiếp?
Lục Dương giải thích: "Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đang bận nướng xiên, bận đến không ra được."
Đường Vân Sinh lại trang trọng giới thiệu bảy thành viên cấp cao của Bất Hủ Giáo, bao gồm Lưu Phó Giáo Chủ, Cao Phó Giáo Chủ, và năm vị Trưởng Lão Khách Khanh.
Đường Vân Sinh phụ trách việc móc nối, lần này vào Vấn Đạo Tông không có phần của gã ta, với tu vi giai đoạn Nguyên Anh của gã ta, trong Vấn Đạo Tông ngay cả gợn sống cũng không khơi lên được, cũng không nhất thiết phải dẫn theo gã ta.
Lục Dương dặn dò bảy tên thuộc hạ: "Đối với Bất Hủ Giáo chúng ta, Vấn Đạo Tông chính là đầm rồng hang hổ, mong bảy vị đại nhân nhất thiết phải nghe theo chỉ thị của tại hạ, nếu xảy ra sơ sót, mấy người chúng ta ắt chết không có chỗ chôn!"
Bảy người họ cau mày, việc nghe lệnh của một tên trong giai đoạn Trúc Cơ khiến họ phản cảm theo bản năng, nhưng cân nhắc đến việc ở bệnh viện tâm thần, người tham quan đều phải nghe theo người dẫn đoàn, để tránh bị bệnh nhân tâm thần tấn công, nghĩ đến đây, họ bèn thấy dễ chịu hơn.
"Dẫn đường."
Đệ tử gác cổng thấy đại diện Tông Chủ dẫn người vào tông môn, không hề cản trở, trực tiếp cho qua.
Lưu Phó Giáo Chủ rất ngạc nhiên, dễ như vậy đã vào được Vấn Đạo Tông rồi ư?
Lục Dương vừa cười vừa giải thích: "Các đệ tử Vấn Đạo Tông thường xuyên tới chỗ bọn tại hạ ăn xiên nướng, qua lại nhiều lần cũng thành người quen, ta có việc họ thường sẽ không làm khó tại hạ."
Lưu Phó Giáo Chủ vỗ vai Lục Dương: "Không ngờ ngươi có thể hòa mình vào bọn người Vấn Đạo Tông, đó là điều mà biết bao tu sĩ mắc bệnh thần kinh cũng không làm được, làm tốt lắm. Tiếc là hiện giờ cảnh giới của ngươi còn thấp, nếu không thì có nói gì đi chăng nữa ta cũng sẽ cất nhắc ngươi!"
Lục Dương thầm nghĩ ta còn có thể thăng chức nữa à, thăng nữa thì ta cũng thành Giáo Tổ rồi.
"Hửm, đợi chút, Giáo Tổ là gì, chẳng phải là ông tổ của một giáo phái hay sao, nếu như mình đã hồi sinh Bất Hủ Tiên Tử, khiến cho Bất Hủ Giáo có được tín ngưỡng, đây chính là hành động của Giáo Tổ mà!"
Lục Dương cảm thấy mình làm Giáo Tổ là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa cũng không cần phải tranh chức với tên Giáo Chủ giả mạo của Bất Hủ Giáo nữa.
Hiện tại thứ hạng cấp bậc của Bất Hủ Giáo đã rõ ràng, cao nhất là Bất Hủ Tiên Tử, kế đó là Giáo Tổ Lục Dương, rồi mới những nhân vật nhỏ bé như Giáo Chủ, Phó Giáo Chủ.
Cân nhắc đến việc Bất Hủ Tiên Tử đã là Khách Khanh kiêm luôn chức đại diện Tông Chủ lâm thời trong ba ngày của Vấn Đạo Tông, vậy coi Bất Hủ Giáo là chi nhánh của Vấn Đạo Tông cũng chả là sá gì.
Nhóm người Lưu Phó Giáo Chủ bước vào bên trong Vấn Đạo Tông, rất tò mò, nhưng họ không dám phóng thần thức ra ngoài, chỉ dám dùng mắt quan sát.
Họ kinh hồn bạt vía suốt chặng đường, sợ bị người của Vấn Đạo Tông phát hiện ra manh mối, may mắn thay, chuyện khiến người ta lo lắng đã xảy ra từ sớm, giờ có lo lắng thì cũng đã muộn rồi.
Trên Quãng Trường Diễn Võ, trận đấu đầu tiên của nhóm Kim Đan đã bắt đầu, đại diện cho Vấn Đạo Tông xuất chiến là người từng bị Bất Hủ Tiên Tử vượt cấp khiêu chiến, La Hải sư huynh.
La Hải sư huynh thành thạo pháp thuật thuộc tính Thủy, đối thủ cũng vậy, hai bên giao chiến, sóng nước va chạm, tiếng sóng gầm vang trời, quang cảnh trận chiến hoàn toàn không giống giai đoạn Kim Đan.
"Tới rồi, chính là chỗ này, đây là cứ điểm của chúng ta!" Lục Dương đến một quán nướng, trên bảng hiệu lớn ghi "Thử Lại lần nữa".
Đây là hàng quán mà Đái Bất Phàm đã sắp xếp từ sớm, trước đây luôn để người khác quản lý, trong thời gian tổ chức sự kiện giao lưu, tạm thời giao cho nhóm người Lục Dương sử dụng.
Man Cốt đang tập trung đốt lửa nướng xiên, điệu bộ thành thục, bên trong hàng quán rộng lớn chỉ có lác đác vài người.
Lúc này các hàng quán khác cũng vừa mới khai trương.
Cuộc tỉ thí giữa Vấn Đạo Tông và Ngũ Hành Tông có bốn nhóm lớn, bây giờ mới tiến hành xong nhóm Trúc Cơ, ba nhóm còn lại có thời gian chiến đấu dài, thủ đoạn, chiến lược ngoạn mục, càng có sức hấp dẫn hơn, đây mới là chỗ có sức hút nhất trong hội giao lưu.
Vì vậy, các hàng quán đều chọn mở cửa làm ăn vào thời điểm này.
"Bái kiến Phó Giáo Chủ..." Man Cốt bỏ bê việc đang làm, muốn hành lễ nhưng bị Lưu Phó Giáo Chủ ngăn lại.
"Đang ở trong đầm rồng hang hổ, mọi việc cứ tinh giản."
"Vâng, mời bảy vị ngồi." Man Cốt mời bọn họ ngồi xuống.
"Mạnh Cảnh Chu đâu?" Lục Dương tìm cả vòng cũng không thấy hắn ta.
"À, Mạnh huynh nói đi mấy hàng quán khác dạo một vòng, xem họ kinh doanh thế nào, xem chúng ta có cần đưa ra đối sách gì không."
Lục Dương nhíu mày, vừa định quở trách Mạnh Cảnh Chu không lo chuyện chính đáng, thành bại của Bất Hủ Giáo trông cả vào lần này, há có thể vì việc vặt mà phân tâm?
Lưu Phó Giáo Chủ ngăn Lục Dương lại: "Ầy, không cần tức giận, quán ngữ có câu diễn kịch diễn cho trọn vở, hành động này của tiểu Mạnh cũng phù hợp với động thái của một nhân viên quán nướng, có thể hiểu được."
Lưu Phó Giáo Chủ tiếp tục nói: "Tuy nhiên, thiếu một người thì chung quy cũng khó hành sự, tiểu Man, ngươi đi tìm Mạnh Cảnh Chu về đây, ba người bọn ngươi am hiểu Vấn Đạo Tông nhất, chúng ta cùng bàn bạc hành động thế nào."
"Vâng!" Man Cốt lon ton chạy ra khỏi quán nướng.
Trước khi đi, Man Cốt nói: "À đúng rồi, Lục huynh, có người đặt trước xiên nướng của chúng ta rồi, đệ cũng sắp nướng xong, huynh nhớ mang đi giao nhé."
"Được."
Lục Dương tiếp nhận công việc của Man Cốt, tiếp tục nướng xiên trên vỉ nướng, động tác thành thạo, vừa nhìn liền biết là lão làng có kinh nghiệm ba mươi năm trong nghề.
Lưu Phó Giáo Chủ gật đầu, động tác của Lục Dương tiêu chuẩn, không khác gì mấy so với những gì ông ta học.
Sau khi nướng xong, Lục Dương nói: "Mời chư vị đại nhân chờ trong giây lát, tại hạ đi giao đồ ăn."
"Khoan đã, ngươi định đi đâu? Ta sẽ cử người đi giao thay cho ngươi." Lưu Phó Giáo Chủ gọi Lục Dương lại, một khi Lục Dương đi, thì quán nướng chỉ còn lại bảy người bọn họ thôi.
Lục Dương chỉ về khán đài ở phía xa: "Là đại nhân trên khán đài gọi món."
Lưu Phó Giáo Chủ cứng họng, trên khán đài là cấp cao của Vấn Đạo Tông và Ngũ Hành Tông, đều là giai đoạn Hợp Thể, nếu bọn họ đến đó giao đồ ăn, thì thân phận rất dễ bị lộ tẩy.
"Đi đi, mau đi mau về!" Lưu Phó Giáo Chủ xua tay.
Lục Dương xách theo hộp đồ ăn, bước nhanh ra ngoài.
Không lâu sau khi Lục Dương rời đi, một thiếu nữ xinh đẹp, thuần khiết chú ý tới nơi này.
"Ơ, quán nướng 'Thử Lại Lần Nữa', cái tên thú vị thật, mấy tên kia, mối làm ăn đến rồi đây, cho 20 xiên thịt dê, nếu ngon thì ta gọi thêm!"
Chính là Thượng Quan Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận