Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 118: Bất Hủ Tiên Tử thức tỉnh

"Đệ làm nhiệm vụ nằm vùng, Đái Bất Phàm hẳn là đã cho đệ một số điểm cống hiến?" Vân Chi hỏi sau bữa cơm.
"Đúng vậy, cho cũng khá nhiều, " lòng Lục Dương vui phơi phới, hắn có nhiều điểm cống hiến nhất so với những người cùng lứa.
"Ba ngày sau, môn phái sẽ tổ chức một phiên chợ, hầu hết mọi người đều sẽ tham gia, nếu đệ thấy hứng thứ, thì có thể đến dạo một vòng, nói không chừng đệ có thể tìm thấy một số đồ vật mà mình yêu thích."
Lục Dương gật đầu, từ sớm, hắn đã nghe nói rằng việc trao đổi vật phẩm trong nội bộ môn phái sẽ được tổ chức theo dạng phiên chợ. Trước giờ, Vân Chi không cho hắn tham gia phiên chợ này để hắn có thể tập trung vào việc tu luyện.
Bây giờ, Lục Dương đã Trúc Cơ, đã đạt được chút thành tựu trong việc tu luyện, không cần phải can thiệp nhiều nữa.
Cứ mỗi ba tháng, Vấn Đạo Tông sẽ tổ chức một phiên chợ, trao đổi vật phẩm, mua sắm bằng điểm cống hiến, ẩm thực giải trí, không thiếu gì cả.
Các đệ tử của Vấn Đạo Tông đi khắp biển bắc trời nam thực hiện nhiệm vụ, thế nào cũng đụng phải những đặc sản địa phương, thấy được những sự vật mới lạ. Khi họ có được những thứ đó, có người thì chọn giữ lại để dùng, có người thì đem chúng đến phiên chợ để đổi lấy những thứ họ cần.
"Còn nữa, sư phụ đang tĩnh tâm đả toạ, trong khoảng thời gian này, đệ đừng đến chỗ của sư phụ, " Vân Chi nhắc nhở.
Lục Dương thấy bở ngỡ, hắn vốn cũng chẳng có ý định đi gặp sư phụ, dù gì ba ngày sau, sư phụ chắc chắn sẽ được ra ngoài.
"Ồ, " dù sao đi chăng nữa, nghe theo đại sư tỷ chắc chắn là đúng.
Ba ngày sau, phiên chợ được tổ chức theo dự kiến, Vấn Đạo Tông thiết lập một lôi đài để cho các đệ tử tự do đấu pháp.
Lôi đài được làm từ loại đá đặc biệt, kiên cố vô bì, ngoại vi còn được bao bọc bởi trận pháp, đảm bảo rằng những dư chấn từ trận chiến không ảnh hưởng đến khán giả.
Người đang chiến đấu trên lôi đài vào lúc này là hai vi sư huynh giai đoạn Kim Đan, Kim Đan của hai người họ sung mãn vô khuyết, hoàn mỹ một cách tự nhiên, hiển nhiên là loại Kim Đan thượng phẩm mà ngoại giới muốn tìm cũng tìm không thấy.
"Toái Nguyệt Trảm!" Vị sư huynh ở giai đoạn Kim Đan hét lớn một tiếng, chiếc đao rộng như bán nguyệt, vùng vẫy bằng sức mạnh thô bạo mà bổ dọc xuống, khiến Lục Dương xem đến trừng to mắt.
Nếu trước đây Sở đà chủ có thực lực như vị sư huynh này, thì e rằng họ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Vị sư huynh giai đoạn Kim Đan còn lại không chịu yếu thế, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng, tạo ra một lớp màng mỏng màu vàng bên ngoài cơ thể: "Phật Môn Kim Thân!"
Không biết vị sư huynh kia đã học được Phật Môn Kim Thân từ đâu, hơn nữa đã luyện đến tiểu thành, chặn đứng đòn đao kia.
Hai người họ thi triển đao pháp và pháp thuật một cách xuất quỷ nhập thần, biến hoá thành thạo, Lục Dương xem đến không rời mắt, hiếm có cơ hội chứng kiến trận chiến đẳng cấp của cường giả giai đoạn Kim Đan.
Thực ra, Lục Dương từng thấy trận chiến ở đẳng cấp còn cao hơn, đại năng tu tiên đối chiến tiên nhân.
Nhưng tiếc thay, chưởng pháp của đại sư tỷ quá ác liệt, Bất Hủ Tiên Tử vừa tỉnh giấc không hề có khả năng phản kháng, có thể nói là trận chiến một chiều, Lục Dương không học được gì cả.
"Bất Hủ Tiên Tử đúng là không đáng tin cậy mà" Lục Dương thở dài, giá như mà hắn có thể học được một vài chiêu của đại sư tỷ, thì hắn còn chẳng phải là tung hoành trong cùng cấp bậc sao?
"Không đúng, hình như đại sư tỷ đã dạy mình Súc Địa Thành Thốn và Tam Muội Chân Hoả."
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên ăn nói cẩn thận một chút! Cái gì mà ta không đáng tin cậy!" giọng nói của một cô gái vang lên trong tâm trí của Lục Dương.
"Tiền bối, người đã tỉnh rồi à?" Lục Dương ngạc nhiên, Bất Hủ Tiên Tử ngủ mấy ngày trời, bây giờ cuối cùng cũng ngủ dậy rồi sao?
"Tiếng 'Tiền bối' này nghe cũng xem như êm tai." Bất Hủ Tiên Tử nói với giọng điệu biếng nhác, Lục Dương cảm thấy giống như là cô ấy đang vươn vai.
"Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta còn kém xa thời kỳ toàn thịnh của mình, vẫn cần phải dần dần hồi phục, cái người tên Vân Chi đấy bất quá là có thể đánh bại ta vào lúc này, đợi khi ta khôi phục thực lực, dù ta chấp cô ta một tay, thì cô ta cũng không đánh lại ta." Bất Hủ Tiên Tử nói một cách hung tợn, cô ấy, Hoàng Đậu Đậu trong thời kỳ Thượng Cổ đã oai phong một cõi, há có thể đánh không lại một người tiểu bối?
Lục Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Bất Hủ Tiên Tử rất có lý: "Vãn bối sẽ truyền đạt đúng lời của tiền bối cho đại sư tỷ."
"Đừng, đừng, đừng, có chuyện thì từ từ nói." Giọng điệu của Bất Hủ Tiên Tử tức thì trở nên mềm mỏng.
Lục Dương: "Tiền bối, rốt cuộc thì người có đáng tin cậy không?"
Theo lý mà nói, trong cơ thể mình có hồn phách của tiên nhân thời Thượng Cổ, đáng lẽ phải thần cản giết thần, phật cản giết phật, cơ duyên ào ạt cuốn đến, thăng cấp như uống nước, cùng cấp bậc không địch thủ, vượt cấp trảm sát, tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng điệu bộ mà Bất Hủ Tiên Tử thể hiện ra ngoài, luôn mang một cảm giác không đáng tin cậy, còn không bằng tiếp tục dựa hơi đại sư tỷ.
"Hừ. Ngươi nghĩ ta là ai? Ta chính là Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu!"
"Sao vãn bối nhớ trước đây người tự xưng là 'bổn tọa'?" Lục Dương vẫn nhớ rõ vị Bất Hủ Tiên Tử vênh váo tự cao lúc ban đầu.
Bất Hủ Tiên Tử im lặng một lúc, sau đó nói lại lần nữa: "Bổn tọa chính là Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu... không được, tự xưng là 'bổn tọa' thì kỳ cục lắm."
Bất Hủ Tiên Tử giải thích: "Chủ yếu là ta nghe người ta nói, tự xưng 'bổn tọa' sẽ trông có vẻ rất lợi hại, lúc đó mới tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, bèn thử một lần xem sao, giờ thấy không quen lắm, vẫn là tự xưng 'ta' vậy."
Lục Dương tò mò: "Nghe ai nói vậy?"
"Có người ở giai đoạn Độ Kiếp, tiên nhân cũng có, khó khăn lắm mới tu luyện đến cảnh giới cao nhất, mọi người có thể tránh động thủ thì tránh, nhưng không động thủ thì sao biết được người mạnh kẻ yếu? Vì vậy, bèn có người mở đầu, nói chuyện vênh váo không thôi, rất hữu hiệu trong việc doạ dẫm người khác."
"Sau đó mọi người thấy cách nói này khá hay, nên cứ mở miệng ra là 'bổn tọa sinh ra ứng với thiên mệnh', 'kẻ nào không thuận theo bổn tiên, chém', 'phàm nhân mà dám nghịch tiên ư', 'trong cơ thể bổn toạ chất chứa sức mạnh cường đại, đừng ép bổn tọa phải mở ra phong ấn' và những lời tương tự như thế."
"Để ta nghĩ lại xem là người nào mở đầu... À đúng rồi, là Ứng Thiên Tiên!"
"Lúc đó ta thấy cách họ nói chuyện khá thú vị, bèn ghi chép lại tất cả những lời nói của họ, tổng hợp lại thành một cuốn sách nhỏ, gọi là 'Lời Tiên Nhân', cũng không biết giờ cuốn sách này đã quăng ở đâu rồi."
Lục Dương cạn lời.
Hắn cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân Bất Hủ Tiên Tử bị người khác đâm sau lưng rồi.
"Để ta biểu diễn sức mạnh của tiên nhân cho ngươi xem, để tránh ngươi tưởng rằng ta trà trộn đến cấp bậc này." Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy nhất thiết phải thể hiện một ít sức mạnh thực sự, để Lục Dương có thể xem trọng mình hơn, cũng như có thái độ kính cẩn hơn với mình.
"Nào, giao quyền kiểm soát cơ thể cho ta, cho ngươi trải nghiệm cảm giác vượt cấp chiến đấu một lần."
Nơi đây là địa bàn của Vấn Đạo Tông, Lục Dương cũng không sợ Bất Hủ Tiên Tử nhân cơ hội để đoạt xá, chủ động nhường quyền kiểm soát cơ thể.
Lúc này, trên lôi đài không có một bóng người, Bất Hủ Tiên Tử kiểm soát cơ thể của Lục Dương, bước lên lôi đài, chắp tay nói: "Chư vị hương thân phụ lão, anh hùng hảo hán, hôm nay trong lúc đệ tu hành có chút cảm ngộ, không biết có sư huynh, sư tỷ giai đoạn Kim Đan Sơ Kỳ nào muốn lên đây để thỉnh giáo một phen không?"
Bất Hủ Tiên Tử giải thích với Lục Dương: "Những Thiên Kiêu thời Thượng Cổ đều giống như bây giờ, thách thức mọi người, dựa vào nắm đấm để đánh ra danh tiếng lẫy lừng, đặt nền móng cho con đường vô địch của bản thân, hôm nay ta sẽ làm mẫu cho ngươi một lần, ngươi hãy học kỹ!"
"Để ta!" Một vị sư huynh với cái đầu trọc nhảy lên lôi đài, toàn thân phát ra kim quang của công đức.
Bất Hủ Tiên Tử hít sâu một hơi, Kim Đan cực phẩm, công đức gia trì, La Hán nhập thể, Vô Lượng Kim Thân tiểu thành, cô đánh bằng răng?
"Đổi, đổi người khác."
Vị sư huynh đầu trọc kia cũng không tức giận, cười hà hà mà nhảy xuống lôi đài, một vị sư huynh Nho Đạo khác nhảy lên đài.
Vị sư huynh Nho Đạo đó mặc trường bào màu xám, tay cầm một cuốn trúc thư, khuôn mặt mang theo nụ cười thản nhiên điềm đạm.
Bất Hủ Tiên Tử lại đứng hình, Nho Tu bẩm sinh, đại năng ban phước, lời mang luật trời, tay cầm chí bảo, thế này thì làm sao mà đánh?
"Đổi người khác nữa!" Bất Hủ Tiên Tử nghiến răng nói.
"Để ta." Vị sư huynh Nho Đạo xuống đài, một vị sư huynh mập mạp với vẻ hàm hậu bước lên lôi đài.
Bất Hủ Tiên Tử vừa nhìn liền nhận ra, Kim Đan của vị sư huynh mập này thành tựu Ngũ Khí, là loại tốt nhất, khí vận gia trì, huyết mạch hộ thể, công pháp càng là hạng đỉnh cấp, không hề có một kẽ hở nào.
Lúc này, Bất Hủ Tiên Tử mới phát hiện ra, trong số tất cả những người ở giai đoạn Kim Đan có mặt tại đây, cô không đánh lại ai cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận