Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 99: Vũ khí có uy lực mạnh nhất của thương hội

Phòng Thanh Vân chán chường đến mức phải ngáp dài, hiện tại còn chưa đến nửa giờ nữa thì hoạt động long trọng nhất trong lễ Thái Xuân sẽ bắt đầu, may mắn là họ đã chuẩn bị từ trước, các biện pháp ứng phó khẩn cấp cũng đã được sắp xếp thỏa đáng, từ khi lễ hội Thái xuân bắt đầu đến nay cũng chưa có sự cố gì xảy ra.
Ban ngày, Phòng Thanh Vân nghe nói con voi rơi xuống nước, sau đó bay ra khỏi nước, đã cử người cảnh báo một phen, chưa có sự cho phép, không được phi hành trong quận, quá nguy hiểm, ngoài ra, yêu thú vào thành thị mà không đăng ký hồ sơ, chủ voi đành ngoan ngoãn dẫn voi đi làm hồ sơ.
Những việc nhỏ như vậy, Phòng Thanh Vân đã xử lý cả ngày.
"Hy vọng tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra, không ai đốt lửa trại gây ra cháy rừng, không có sự cố giẫm đạp vì xem kịch, không ai ghen tuông mù quáng mà đánh nhau trên đường phố..."
Phòng Thanh Vân lải nhải một hồi, những điều mà y nói đều là những sự cố từng xảy ra trong những năm trước.
"Thanh Vân à, ta về trước đây." Lý thái thú nói câu tạm biệt với Phòng Thanh Vân trước khi rời đi.
"Lý đại nhân đi thong thả." Phòng Thanh Vân đối với Lý thái thú còn kính cẩn hơn so với trước, y nghe nói lần này không có lãnh đạo ngoài quận xuống thay, y có thể tiếp quản vị trí của Lý thái thú, cũng nhờ vào lời nói tốt của Lý thái thú.
Phần ân tình này không thể quên.
Theo lý thuyết thì trong thời gian diễn ra lễ Thái Xuân, Lý thái thú cũng không cần phải đến, nhưng dù gì điều này có thể thể hiện sự cần cù lao động của bản thân, truyền ra ngoài cũng mang tiếng tốt.
Trước giờ, Lý thái thú luôn quý trọng danh tiếng của mình, ông ta phát hiện ra rằng so với làm việc, thì vẫn là nói lời ngon ngọt dễ dàng thăng chức hơn.
Thăng chức cũng đòi hỏi cảnh giới, đây là quy tắc ngầm trong quan trường.
"Sắp rồi, chờ ta thăng tiến lên giai đoạn Nguyên Anh trong hôm nay, dù là thân phận thái thú hay là thân phận đà chủ, cũng sẽ có sự thay đổi." Lý thái thú nghĩ đến đây, bước chân cũng thanh thoát hơn đôi phần.
Ông ta đi vào con hẻm nhỏ, trước tiên là thay đổi khuôn mặt, sau đó đeo lên chiếc mặt nạ, như vậy ngay cả khi có người cởi mặt nạ ra, họ sẽ nghĩ rằng đây là diện mạo thật của ông ta, sẽ không nghi ngờ đến thân phận Lý thái thú.
Đi giữa Chánh và Ma Đạo, cẩn trọng là việc thiết yếu.
Với thiên phú của ông ta, vốn dĩ không thể tu luyện đến Kim Đan hậu kỳ, may mà ông ta đã lăn lộn giữa Chánh và Ma Đạo, có thể sử dụng nguồn tài nguyên mà người thường không thể tưởng tượng nỗi, mới gây dựng nên thành tựu của ngày hôm nay. Trong mười năm gần đây, ông ta phát hiện mình đã bước vào giai đoạn bình cảnh, không thể đạt đến giai đoạn Nguyên Anh bằng phương pháp thông thường, để thân phận, địa vị và cảnh giới đều có thể tiến thêm một bước, ông ta đã nghĩ đến Nghịch Thọ Nguyên Trận.
"Lạ thật, Tuần Sát Sứ đáng lẽ đã đến được quận Diên Giang trước buổi trưa hôm nay rồi, sao đến giờ vẫn chưa thấy đến?"
Lý thái thú, không, sau khi đeo mặt nạ lên là Sở đà chủ, ông ta có chút không hài lòng với việc Tuần Sát Sứ không đến đúng hẹn, ông ta đã đặc biệt nói với Tuần Sát Sứ, nên đến trước buổi trưa hôm nay, có chuyện vui bất ngờ để ông ấy xem.
Thứ gọi là chuyện vui bất ngờ, chính là khởi động Nghịch Thọ Nguyên Trận cùng với Tuần Sát Sứ, đồng thời nâng cao cảnh giới của cả hai người.
"Không lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Uổng công ta cố ý chờ đến lúc đông người nhất để khởi động đại trận, thôi vậy, nếu ông ấy không đến, vậy thì tự mình ta nâng cao cảnh giới."
Núi Tùng Sơn hẻo lánh, cây cối rậm rạp, đường núi đều được mở bởi từng dấu chân của khách lữ hành, người đến chơi lễ Thái Xuân sẽ không đến nơi như núi Tùng Sơn để tự rước phiền toái cho bản thân.
Sở đà chủ che giấu khí tức mà đi về phía Tùng Sơn, càng đi lượng du khách càng ít, khi đến chân núi Tùng Sơn, đã không còn một bóng người.
Cuối cùng ông ta dừng lại ở một khu vực bằng phẳng, những phù lục có chút khác biệt so với Nghịch Thọ Nguyên Phù thông thường được treo ở mấy cành cây xung quanh, dùng để làm trận nhãn.
Ông ta ngồi xếp bằng, điều chỉnh trạng thái, lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc đại trận được khởi động. Ông ta đã yêu cầu sáu tên chấp sự đi thực hiện nhiệm vụ hiến tế tinh huyết, nhẩm tính thời gian, chính là lúc này!
"Nghịch Thọ Nguyên Trận, Khởi!" Sở đà chủ hai tay chống trời, khởi động trận pháp.
Với ông ta làm trung tâm, sức mạnh của trận pháp im hơi lặng tiếng mà khuếch tán ra ngoài, đến một nơi nào đó, đột nhiên dừng lại.
"Có người đã nhổ cờ!" Sở đà chủ thất thần một hồi, rất nhanh liền nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Đây không phải là việc một hay hai lá cờ bị nhổ một cách ngẫu nhiên, đối phương chắc chắn có chút hiểu biết về Nghịch Thọ Nguyên Trận, nếu không thì không thể nhổ một cách chính xác như vậy!
"Người đó là ai! Người của quan phủ? Không đúng, sự việc của quan phủ không thể qua được mắt của mình."
"Đó là một du khách mà mình không biết? Hay là... Lục Dương, người đã từng thấy Nghịch Thọ Nguyên Trận?"
Lục Dương, người này có cách hành sự khác với người thường, có khả năng làm ra những việc như thế này!
Mắt của Sở đà chủ trở nên lạnh lẽo, điều này tương đương với việc chặt đứt con đường phía trước của bản thân, so với việc giết chết ông ta còn khó chịu hơn!
"Ơ, trong mắt của Sở đà chủ, tại hạ là người như thế sao?" Giọng nói uể oải của Lục Dương vang lên ở gần đó.
"Lục Dương!" Khi Sở đà chủ nhìn thấy Lục Dương, lửa giận chợt bùng lên, "Đừng tưởng rằng chỉ vì Giáo Chủ xem trọng ngươi thì ta không thể giết ngươi, mấy việc như tu sĩ Ma Đạo chết bởi chuyện ngoài ý muốn cũng phổ biến lắm, Cho ta một lý do mà ngươi phải làm như vậy!"
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói một cách nghiêm túc: “Chẳng phải đà chủ người đã từng nói đó sao, bảo tại hạ gây ra một số chuyện trong lễ Thái Xuân, tại hạ nghĩ rằng việc lớn nhất mà bản thân có thể làm ra là giết chết thái thú, đà chủ xem, đây chẳng phải trùng hợp hay sao, bọn tại hạ theo dõi thái thú mấy ngày trời, kết quả phát hiện ra rằng đà chủ người chính là thái thú."
"Tại hạ nghĩ rằng làm việc phải có đầu có đuôi, vậy thì dứt khoát xử luôn đà chủ người, đây há chẳng phải cũng là truyền thống dĩ hạ phạm thượng của Ma Giáo chúng ta sao." Lục Dương cười ha hả nói.
"Ngươi tự tìm đường chết!" Sở đà chủ đùng đùng nổi giận.
"Vậy sao được, tại hạ còn muốn trường sinh bất lão cơ."
"Chỉ là một hạng Trúc Cơ quèn mà còn dám ở đây ngoa ngôn lộng ngữ, chết!" Sở đà chủ phát tiết đánh ra một chưởng, đường chưởng xé gió, như đẽo gỗ mục, những cây cối mà nó chạm vào đều bị đánh thành bột vụn!
Lục Dương co vào đất tránh ra xa, tránh được một chưởng, Sở đà chủ dùng chân phải đạp mạnh vào đất, như thể địa long trở mình, cả mảnh đất lớn đều bị lật cả lên, Lục Dương cũng bị lật ra ngoài.
Lục Dương thoáng giật mình, đây chính là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ ư, một cú dẫm chân đã đá hắn ra ngoài.
"Chậc, đúng thật là khó đối phó."
Sở đà chủ như một cơn sấm chớp, cấp tốc tiến về phía Lục Dương, tay siết thành quyền, thế quyền như gió, tất phải nện chết Lục Dương.
Kiếm Thanh Phong nằm ngang trước người Lục Dương, lưỡi kiếm vểnh lên, chỉ cần Sở đà chủ dám nện xuống, thì Thanh Phong Kiếm có thể chặt đứt xương tay của ông ta!
Sở đà chủ ngay lập tức thu quyền lại, đá ra một cú, Lưu Dương đã dự đoán từ trước, cũng đá ra một cú, hai chân tông vào nhau, Lục Dương thuận đà bay ra ngoài!
Sở đà chủ lại tấn công một lần nữa, nhưng phát hiện ra toàn bộ linh lực của mình giống như bị trói buộc, ngay cả một chút linh lực cũng không thể điều động.
"Cấm Linh Trận có tác dụng như trận pháp trong đại lao! Ngươi quả nhiên biết trận pháp!" Sở đà chủ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lục Dương, mặc dù ông ta không thể sử dụng linh lực, nhưng với sức phòng thủ của cơ thể, Lục Dương khó có thể gây thương tích cho ông ta!
Cấm Linh Trận là do Lan Đình tạm thời bố trí, mục đích của Lục Dương là dẫn dụ Sở đà chủ đến đây.
Lục Dương mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt với Sở đà chủ.
Sở đà chủ đưa mắt nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra điều bất thường, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con thuyền bay lơ lửng trên đầu.
Đó là con thuyền bay mà Mạnh Cảnh Chu mới mua từ thương hội.
Lúc này đã là ban đêm, Tùng Sơn tối đến mức ngay cả bóng người cũng khó lòng nhìn thấy, nếu không thì Sở đà chủ đã để ý thấy ông ta đang đứng dưới bóng răm từ sớm.
Phía trên không của Cấm Linh Trận cũng không thể sử dụng linh lực, thuyền bay mất đi động lực, nhanh chóng rơi xuống, Mạnh Cảnh Chu nhảy xuống với chiếc ô hạ cánh.
Kích thước của thuyền bay quá lớn, Sở đà chủ không thể sử dụng linh lực, tốc độ bị hạn chế, không thể né được, Lục Dương tính toán khoảng cách từ trước, trốn đến nơi xa.
Thuyền bay giống như một viên thiên thạch, rơi từ tầng trời thấp, tông về phía Sở đà chủ!
‘Rầm!’.
Thuyền bay rơi xuống, dấy lên vô số cát bụi, phát ra tiếng động chói tai, cả ngọn núi Tùng Sơn đều cảm nhận được sự rung chuyển.
Có vẻ như thuyền bay còn chứa thuốc nổ, thuốc nổ bị kích nổ trong khoảnh khắc va chạm, ánh lửa ngút trời, đinh tai nhức óc!
Lục Dương giơ một ngón tay cái về phía Mạnh Cảnh Chu: "Có tiền tốt thật, thuyền bay muốn mua thì mua!"
Mạnh Cảnh Chu cũng giơ ra một ngón tay cái: "Nếu không phải bây giờ thương hội chỉ có một chiếc thuyền bay, thì dù gì đi chăng nữa, đệ cũng phải mua thêm vài chiếc!"
Bất kỳ pháp bảo nào trong thương hội cũng không thể so được với việc trực tiếp nện chiếc thuyền bay xuống.
Phòng Thanh Vân đang cảm thán về sự trầm lặng của thời gian, thì nhìn thấy một con thuyền bay rơi xuống, dọa đến y suýt chút nữa thì nhồi máu cơ tim.
"Đùa ta à?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận