Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1223: Vô danh kiếm tu (2)

Tầng thứ chín đến tầng thứ mười hai là chỗ tu luyện dành cho đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền của Kiếm Lâu, thuộc về hạch tâm của Kiếm Lâu, không thể tuỳ tiện mang người ngoài tiến vào, Minh Đài mang theo Lục Dương cùng Vân Mộng Mộng đến chính là tâng thứ mười hai.
- Hai người kia là ai, sao có thể đi lên?
Các kiếm tu đang giao lưu tâm đắc kiếm đạo ở tầng thứ tám kinh ngạc, Minh Đài mặc chính là phục sức Kiếm Lâu, xem qua chính là đệ tử nội môn, nhưng Lục Dương cùng Vân Mộng Mộng chính là người ngoài.
- Bên trong đó một người làm sao nhìn giống Lục Dương.
- Hắn là Lục Dương? Đúng, ta gặp qua chân dung của hắn, hắn chính là Lục Dương!
- Ta nghe nói khi hắn ở Đông Hải, lĩnh hội kiếm đạo đến trình độ vạn vật đều có thể làm kiếm, thậm chí có thể xem người như kiếm để sử dụng, thi triển nhất kiếm hóa vạn kiếm!
- Thời điểm đó hắn mới Nguyên Anh kỳ, Nguyên Anh kỳ đã có thể thi triển nhất kiếm hóa vạn kiếm, kinh khủng như vậy.
Có thể tham gia Vấn Kiếm đại điển, mọi người ở đây đều là thiên kiêu một phương, kiếm đạo siêu quần không ai bằng, trong lòng khó tránh khỏi có mấy phần ngạo khí, nhưng lấy thiên phú kiếm đạo của bọn họ so với Lục Dương thì đó chính là múa rìu qua mắt thợ, ngay cả lòng ganh đua so sánh đều không có.
Một kiếm tu vô danh ngồi ở một góc hẻo lánh nhếch miệng hiện lên ý cười sâu xa:
- Lục Dương sao, không biết hắn có tư cách để ta thử kiếm.
Ở một góc khác, cũng có kiếm tu một mực nhìn chăm chú Lục Dương, thẳng đến khi hắn biến mất ở đầu bậc thang:
- Nhìn qua thì không gì hơn cái này.
Kiếm tu vô danh phía trước nghe nói như thế liền không vui:
- Uy, ngươi nói chuyện chú ý một chút, Lục Dương là đối thủ ta nhìn trúng, ngươi muốn nói người ta thử kiếm rất bình thường?
Phía sau cũng là một kiếm tu vô danh cười lạnh một tiếng:
- Phải thì như thế nào!
Hai kiếm tu vô danh lộ ra ánh mắt hung lệ, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, tay phải lặng yên không tiếng động nắm chặt chuôi kiếm, rất có tư thế một lời không hợp liền rút kiếm đối mặt.
Lúc này, ngoại môn đệ tử Kiếm Lâu mang theo một trưởng lão Kiếm Lâu đi vào tâng thứ tám, chỉ vào hai tên kiếm khách vô danh ngồi ở góc tường:
- Trưởng lão, chính là hai người bọn hắn, lúc báo cáo ở cửa ra vào thì hai người bọn họ đến cả tên đều không nói, vụng trộm tiến vào Kiếm Lâu của chúng tai.
Trưởng lão đứng ở trên cao nhìn xuống hai người:
- Chính là hai người các ngươi không ghi danh liên tiến vào, là ta mời các ngươi ra ngoài, hay là chính các ngươi rời đi?
Khóe miệng một tên kiếm tu vô danh trong đó có chút câu lên, khinh thường nhìn trưởng lão:
- Muốn đuổi ta đi, đây chính là đạo đãi khách của Kiếm Lâu các ngươi, ngươi biết ta là ai.
Trưởng lão không nói hai lời, mở cửa sổ ra ném hai người ra ngoài.
- Bệnh tâm thần, đăng ký tham gia đại điển mà không nói tên, hiện tại mới nói, đã chậm. ...
- Tiểu Mễ sư tỷ, Nhạc sư huynh... Các ngươi nhìn ta mang ai đến đây.
Minh Đài mang theo hai người Lục Dương đi tới một gian thạch thất trong tâng thứ mười hai, nơi đó tụ tập sáu người, là sáu đệ tử có thiên phú nhất trong Kiếm Lâu trừ Minh Đài ra.
- Chào các vị đạo hữu, tại hạ Lục Dương.
Lục Dương treo ngược Thanh Phong kiếm, ôm quyền hành lễ.
- Lục Dương đạo hữu, cửu ngưỡng đại danh.
Kiếm Lâu Lục Quân Tử nhanh chóng đứng dậy hành lễ, gặp được Lục Dương vui mừng nhướng mày, cửu ngưỡng đại danh đều không phải là lời khách sáo.
- Vị này là Vân cô nương, tạm thời cùng ta kết bạn mà đi.
- Gặp qua Vân cô nương.
- Chào mọi người.
Vân Mộng Mộng nhu thuận đứng ở một bên không nói lời nào, nàng biết rất ít về thế giới bên ngoài, nói nhiều dễ dàng làm trò cười.
- Tới tới tới, ta giới thiệu cho Lục Dương sư huynh ngươi một chút, vị này là Mễ Lạp sư tỷ, mọi người đều thích gọi nàng Tiểu Mễ sư tỷ. .
Lục Dương chú ý tới khí tức Tiểu Mễ sư tỷ chợt cao chợt thấp, trôi nổi không chừng, nói rõ nàng đang ở Luyện Hư kỳ.
- Vị này là Nhạc Xuyên sư huynh, quan tả môn đệ tử của lâu chủ.
Nhạc Xuyên giống như một tay ăn chơi, trước mặt mọi người, ôm một nữ tử, không cảm giác có gì không ổn.
- Vị này là Lý Đường sư huynh, quan hữu môn đệ tử của lâu chủ.
Lý Đường trầm mặc ít nói ôm một thanh kiếm trong ngực, đuôi ngựa dựng thẳng lên cao chỉ gật đầu đơn giản coi như chào Lục Dương, ngay cả lời đều không nói, vô cùng có khí chất của kiếm tu.
Vân Mộng Mộng ở một bên không nói lời nào nhịn không được hỏi: - Cái gì gọi là quan tả môn đệ tử cùng quan hữu môn đệ tử?
- Chính là lúc trước lâu chủ quyết định chỉ nhận một người làm quan môn đệ tử, nhưng hai vị sư huynh đều rất ưu tú, khó mà dứt bỏ, liền đồng thời nhận.
- Lâu chủ nói dù sao thì đóng cửa cũng cân khóa hai cánh cửa, thu hai tên đệ tử là điều bình thường.
- Lý Đường sư huynh rất thẹn thùng, không muốn nói, còn mời Lục Dương sư huynh đừng nên trách.
Đợi cho Minh Đài giới thiệu một vòng, lại chậm chạp không giới thiệu nữ tử trong ngực Nhạc Xuyên, để Lục Dương khó tránh khỏi có chút kỳ quái.
- Vị này là?
- A, quên giới thiệu, vị này là kiếm linh Nhạc Xuyên sư huynh bồi dưỡng ra được, phi thường không tâm thường, Nhạc Xuyên sư huynh đang tăng cường câu thông kiếm linh, hắn là người duy nhất có được kiếm linh trong số tất cả đệ tử thế hệ này của bản tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận