Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1333: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia (2)

- Ngươi có cái chim.
- Lão Mạnh ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nói chuyện khách khí với ta một chút, hiện tại nịnh bợ ta còn kịp, ngày sau ngươi muốn nịnh bợ ta thì đã trễ rồi. Mạnh Cảnh Chu khịt mũi coi thường khi nghe lời Lục Dương nói:
- Ta nịnh bợ ngươi, nằm mơ đi thôi.
- Ngươi không biết, lần này ta đi Tiên cung không chỉ đụng phải tu sĩ Đại Càn, còn gặp được Ứng Thiên Tiên, sau khi Ứng Thiên Tiên nhìn thấy ta, phi thường cảm kích ta, vỗ bờ vai của ta, cổ vũ ta tu luyện thật tốt, đến khi nào độ thiên kiếp khẳng định sẽ chiếu cố ta thật tốt..
- Cái gì? ! Mạnh Cảnh Chu giật mình không thôi, lúc mình không ở bên bên cạnh, Lục Dương thế mà thu được cơ duyên như thế. Tu sĩ sợ nhất không phải đụng phải thiên kiếp à, mạnh như Tần Hạo Nhiên, không phải cũng chết ở trong thiên kiếp, chuyển thế thành Lý sư đệ, Lục Dương có tầng quan hệ với Ứng Thiên Tiên, ngày sau tu luyện chẳng phải không có chướng ngại lớn nhất, một đường bay lên trời? Mạnh Cảnh Chu ân cần bóp vai đấm lưng cho Lục Dương, ngữ khí nhu hòa:
- Lão Lục, à không, Lục sư huynh, ta vừa rồi nói chuyện có chút không đúng mực, ngươi thứ lỗi, ngươi nhìn quan hệ của hai ta... Lục Dương hiện tại cũng là người có mặt mũi, thân là người đứng thứ hai vương triều Đậu Nành, sao lại chấp nhặt với Mạnh Cảnh Chu:
- Quan hệ giữa hai chúng ta còn cần phải nói sao, từ trước đến nay là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ngươi yên tâm, chờ sau này gặp Ứng Thiên Tiên tiền bối, ta khẳng định bảo hắn chiếu cố ngươi một chút. Mạnh Cảnh Chu rất cảm động:
- Hảo huynh đệ, thật trượng nghĩa.
- Đúng rồi, ta ở trên đường trở về còn nghe nói, ngươi đi một chuyến đến Tiên cung, các cao tầng cùng đệ tử Tiên cung đồng loạt mang thai, mọi người đều đang đồn là ngươi làm, ngươi biết việc này không.
- Đánh rắm! Lục Dương tức giận, quả là tung tin đồn nhảm, việc này có quan hệ gì với ta chứ, các nàng mang thai là uống Song Sinh hà uống, ta làm cái gì, ta không hãy cùng Tiên cung đề nghị.
- .. Chờ một chút, nếu nói như vậy, việc này thật đúng là có quan hệ với ta. Mạnh Cảnh Chu nghe vậy, bàn tay đang xoa bóp bả vai cho Lục Dương trong nháy mắt dùng sức, lập tức ném Lục Dương bay ra ngoài, trợn mắt nhìn.
- Tốt cho lão Lục ngươi, không nghĩ tới ta nhìn lầm ngươi, ngươi thế mà có thể làm được chuyện xấu xa như thế, nổi tiếng lắm rồi nhỉ, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận ra trò.
- Không phải, ý ta là ta chính là người đề nghị các nàng uống nước Song Sinh hà... Một quyền ấn màu vàng chữ Vạn đè xuống, to khoảng mười trượng, Lục Dương lấy chỉ làm kiếm xé tan quyền ấn:
- Mẹ nó lão Mạnh ngươi cố ý như không thấy đúng không...
- Dâm tặc, nhìn chiêu.
- Vừa hay để ngươi kiến thức một phen Vô Thượng Thuần Dương pháp tướng mà ta học được từ lão tổ tông. Phía sau Mạnh Cảnh Chu chậm rãi hiện ra một tôn pháp tướng màu vàng tựa như mặt trời dâng lên, pháp tướng cao trăm trượng, khuôn mặt mơ hồ, nhất cử khẽ động tràn ngập khí tức Hoang Cổ, một tay pháp tướng cầm thuẫn, một tay cầm qua.
- Vô Thượng Thuần Dương pháp tướng? Lục Dương nghe nói qua Thuần Dương pháp tướng, đó là pháp tướng mà Thuần Dương Tiên thể mới có thể có, nhìn kiểu này, chỉ sợ Mạnh Quân Tử đã chế tạo riêng cho Mạnh Cảnh Chu một loại pháp tướng còn muốn cực đoan hơn cả Thuần Dương pháp tướng. Oanh! Một cánh tay pháp tướng rơi xuống, đánh bay Lục Dương. Lục Dương vững tin, đây tuyệt đối là pháp tướng còn mạnh hơn Thuần Dương pháp tướng rất nhiều, Bất Hủ tiên tử từng miêu tả qua uy lực của Thuần Dương pháp tướng, không có lớn như thế.
- Ta sợ ngươi sao! Lục Dương rút ra Thanh Phong kiếm, vận dụng Diệt Tiên kiếm trận, mũi kiếm chỉ tới Mạnh Cảnh Chu. Mạnh Cảnh Chu sớm phòng tới chiêu này, chủ động xuất kích, nhào về phía Lục Dương. Cứ như vậy, cho dù mình quỳ xuống, cũng có thể vật ngược lại Lục Dương. Lục Dương thầm mắng một tiếng Mạnh Cảnh Chu âm hiểm, kiếm chiêu biến đổi:
- Vạn Kiếm Quy Tông! Thừa Ảnh Kiếm, Thất Tinh Kiếm tổ cùng Thanh Phong kiếm dung hợp, kiếm khí bạo tăng, Vô Thượng Thuần Dương pháp tướng cầm thuẫn ngăn cản, một tay khác cầm qua vung tới đánh Lục Dương.
- Chưởng Trung Càn Khôn! Đại thủ rơi xuống, chế trụ Vô Thượng Thuần Dương pháp tướng, Mạnh Cảnh Chu thấy thế, thi triển ba đầu sáu tay, pháp tướng cũng thay đổi thành ba đầu sáu tay. Sáu cánh tay của Pháp tướng nhanh chóng giơ lên, ngăn cản một chưởng kinh khủng đến cực điểm này.
- Chỉ có chút bản lĩnh này.
- Chút bản lĩnh đã đủ đối phó ngươi! Hai người đánh nhau cùng một chỗ, kiếm chiêu, pháp thuật, pháp tướng đáp ứng không xuể. Cách đó không xa, Vân Mộng Mộng ngồi ở trên nhánh cây, đung đưa chân dài, hiển nhiên tâm tình không tệ, thỉnh thoảng kẹp ra một miếng khoai tây chiên từ trong túi giấy, răng rắc răng rắc bắt đầu ăn. Nàng dùng ngón tay dính đầy cặn khoai tây chỉ vào Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu đang chiến đấu:
- Hai người bọn họ đánh thành như thế rồi mà không cần ngăn cản sao? Vân Chi ngồi bên cạnh Vân Mộng Mộng, cũng kẹp một miếng khoai tây chiên, bỏ vào trong miệng chậm rãi phẩm vị:
- Không cần cản, bọn hắn một mực như thế. Vân Mộng Mộng lại hỏi Cam Điềm ngồi ở bên trái:
- Ngươi muốn miếng khoai tây chiên không.
- Không cần, nhìn hai người bọn họ giao thủ kịch liệt, ta lại muốn đánh đàn trợ hứng cho bọn hắn giúp. Cam Điềm đặt cổ cầm lên trên đùi, nhạc khúc sục sôi vang lên trên đỉnh núi Thiên Môn phong, để Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đánh càng ngày càng kịch liệt. Vân Mộng Mộng thấy Cam Điềm thêm dầu vào lửa, thỉnh thoảng đưa cho Cam Điềm ăn một miếng khoai tây chiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận