Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 158: Ngón tay vàng của Bất Hủ Tiên Tử

Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy Ngũ Hành Tông thua khá oan ức, trình độ của Vân Chi như thế nào, bản thân cô hiểu rõ nhất.
Chờ đến khi bản thân hoàn toàn phục hồi sức mạnh, Vân Chi cũng đủ tư cách trở thành đối thủ của cô, nói không chừng còn có thể ngang tài ngang sức, thắng bại khó định.
Loại người như thế này đi đánh Ngũ Hành Tông, vậy chẳng phải là như đánh một đám oắt con sao? Ngũ Hành Tông mà có thể chịu phục mới là chuyện lạ.
Lục Dương thầm nghĩ trong lòng, tiên tử, cô đừng khoác lác nữa, Ứng Thiên Tiên có tư cách trở thành đối thủ của cô, Cửu Trùng Tiên có tư cách trở thành đối thủ của cô, nếu cô giỏi như vậy, thì hồi trước làm sao bị đánh chết vậy?
Bất Hủ Tiên Tử đang tận hưởng cảm giác trở thành Tông Chủ, không chú ý đến biểu cảm của Lục Dương trong không gian tinh thần.
Cô gắng sức xoa dịu cảm xúc của mọi người: "Người ta đều nói Ngũ Đại Tiên Môn tình nghĩa như thủ túc, ta cảm thấy chúng ta không nên đối xử với Ngũ Hành Tông như vậy."
Nhị trưởng lão lạnh lùng cười: "Đúng rồi, chúng ta là tay, Ngũ Hành Tông là chân, tay và chân không hề giao nhau, đâu ra tình nghĩa?"
Bất Hủ Tiên Tử lén hỏi Lục Trưởng Lão, Phong Nhã: "Nhị Trưởng Lão có mâu thuẫn gì với Ngũ Hành Tông không?"
Lục Trưởng Lão xuất hiện dưới dạng hư ảnh, không tồn tại vấn đề nhịn thở phải giao tiếp bằng thần thức.
Lục Trưởng Lão nghĩ một hồi, cảm thấy dù đây là chuyện không thể nói nhưng cũng không có lý do gì phải che giấu trước mặt đại diện Tông Chủ: "Nhị sư huynh lúc trẻ thích một cô gái tên Thượng Quan Vũ, còn từng tỏ tình với cô ấy, nhưng Thượng Quan Vũ không đồng ý, trực tiếp từ chối tình cảm của Nhị Sư Huynh."
"Trong lúc tình cờ, Nhị Sư Huynh còn phát hiện Thượng Quan Vũ và Khâu Tấn An nói chuyện thân mật, quan hệ mật thiết, giống như sắp định ước hôn nhân."
Khâu Tấn An chính là Tông Chủ đương nhiệm của Ngũ Hành tông.
"Từ đó về sau, Nhị Sư Huynh dù nhìn Ngũ Hành Tông thế nào cũng không thuận mắt".
Bất Hủ Tiên Tử nhíu mày, những chuyện như thế này quả thực khá khó xử lý.
Cô thoáng hắng họng rồi nói: "Dù sao chúng ta cũng là chủ nhà, Ngũ Hành Tông là khách, những lễ nghi và quy trình cần thiết thì vẫn phải có."
"Ta đã lập một kế hoạch sự kiện đơn giản, cần các vị trưởng lão phối hợp."
"Nghi thức chào đón sẽ được tổ chức tại quảng trường diễn võ, đất nơi đó rộng, đứng được nhiều người, khoảng cách với đỉnh núi của chúng ta cũng gần.
Khu vực cốt lõi của Vấn Đạo Tông là chín ngọn núi, một ngọn núi của chưởng môn, tám ngọn núi của trưởng lão, chín ngọn núi xếp theo hình hoa sen, trung tâm của hoa sen là nơi sầm uất nhất, có tửu lầu, hiệu sách, và các cửa hiệu lớn như cửa hàng quần áo, để cho các đệ tử thư giãn giải trí, còn có sân thí luyện, sân khôi lỗi để đệ tử rèn luyện thân thể, nơi chiếm diện tích lớn nhất trong đó chính là quảng trường diễn võ.
Quảng trường diễn võ thường được dùng để đệ tử tỉ thí, toàn bộ sân đấu đã trải qua luyện chế, chất liệu rắn chắc, khó lòng phá hủy, có nhiều trận pháp bao quanh, không bị hư hại do va chạm mạnh, ngay cả khi bị hư hại cũng có thể tự động phục hồi, trận pháp còn đảm bảo cuộc giao đấu của các đệ tử không ảnh hưởng đến những người xung quanh, có thể gọi là hoàn hảo.
Tứ Trưởng Lão, ông là người tỉ mỉ nhất, cũng có chút hiểu biết về trận pháp, ông hãy kiểm tra trận pháp ở quảng trường diễn võ xem có lỗ hổng hay thiếu sót gì không, liệu rằng có chịu được va chạm mạnh liên tục hay không.
"Được".
Sau khi phấn diễn văn của hai bên kết thúc, chắc cũng vào giữa trưa, vừa hay có thể giao lưu tình cảm qua bữa ăn, ta tình cờ có được một cuốn sổ tay của Tiên Nhân, trong đó ghi lại cách làm thức ăn, độc nhất vô nhị, nhân dịp Ngũ Hành tông đến viếng, để ta trình diễn trước mọi người một phen.
Bất Hủ Tiên Tử chủ động đảm nhận nhiệm vụ nấu ăn.
"Sau đó là phần tỉ thí, trước mắt, ta dự định sắp xếp theo cảnh giới, chia làm bốn phần nhỏ gồm: giai đoạn Trúc Cơ, giai đoạn Kim Đan, giai đoạn Nguyên Anh, giai đoạn Hóa Thần, để tiến hành tỉ thí."
Cách phân chia của Bất Hủ Tiên Tử cũng khá hợp lý, không đến nỗi xảy ra tình huống như Vân Chi càn quét mọi người.
"Đại Trưởng Láo, Ngũ Hành Tông đến viếng, lượng khách ở những nơi như quán rượu sẽ có sự tăng trưởng, có khả năng xảy ra tình trạng tăng giá đột ngột, đến lúc đó, mong Đại Trưởng Lão hãy cử người tuần tra, để tránh xảy ra những chuyện như thế này.
"Còn nữa, một số đệ tử thích cờ bạc, lợi dụng cơ hội này mở sòng bạc ngầm, Đại Trưởng Lão cũng cần chú ý vấn đề trên phương diện này, cần đóng cửa thì đóng cửa, cần trừng phạt thì trừng phạt."
"Tam Trưởng Lão, trong thời gian giao lưu, lượng người qua lại nhiều, khó tránh khỏi xung đột, vẫn cần Tam Trưởng Lão cử đệ tử đi duy trì trật tự tại chỗ."
"Ngũ Trưởng Lão, ông hãy luyện chế bốn tấm bảng, có thể dùng để phát trực tiếp những cuộc tỉ thí diễn ra ở quảng trường diễn võ, để mọi người đều có thể xem được."
Các vị trưởng lão gật đầu, cảm thấy sự sắp xếp của Bất Hủ Tiên Tử cũng khá hợp lý và chu đáo.
Bất Hủ Tiên Tử phân công nhiệm vụ một cách rành mạch, điều này không thể tách khỏi nỗ lực cả đêm của cô - chủ yếu là nỗ lực cầu xin Lục Dương ra tay giúp đỡ.
Lục Dương không còn cách nào khác, chỉ đành đảm nhận vai trò bộ não ngoại vi của đại diện Tông Chủ, bày mưu tính kế.
Lục Dương không hổ là 'ngón tay vàng' của Hoàng Đậu Đậu, có thể cung cấp sự trợ giúp vào thời khắc then chốt.
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục phân công: "Thất Trưởng Lão, ông hãy luyện thêm một số đan dược, chủ yếu là những loại có thể cứu mạng, trị thương, giải độc."
Thất Trưởng Lão do dự một chút rồi gật đầu: "Tất nhiên là có thể, tuy nhiên đệ tử giao đấu với nhau khá có chừng mực, sẽ không tung ra đòn hiểm, loại đan dược này sẽ không dùng đến."
Bất Hủ Tiên Tử nghĩ cũng đúng, liền ở trong không tinh thần hỏi Lục Dương: "Ngươi bảo ông ấy luyện chế những loại đan dược này để làm gì?"
"Sợ bị trúng thực."
Bất Hủ Tiên Tử 'ồ' một tiếng, ý thức rời khỏi không gian tinh thần, nói với Thất Trưởng Lão: "Sợ bị trúng thực... chờ đã... ".
Bất Hủ Tiên Tử bừng tỉnh, giận dữ mà trừng mắt nhìn Lục Dương trong không gian tinh thần, Lục Dương nhún vai một cách vô tội.
"Sau khi các đệ tử hoàn tất việc giao lưu, theo kế hoạch, Bất Hủ Giáo sẽ tập kích chúng ta."
Các vị trưởng lão ngẩn người, gì mà theo kế hoạch Bất Hủ Giáo tập kích, kế hoạch do ngươi lập ra à?
Bất Hủ Tiên Tử nghiêm nghị nói: "Vấn Đạo Tông chúng ta đã cài cắm nội gián vào trong Bất Hủ Giáo, có địa vị khá cao, biết được một phần kế hoạch của Bất Hủ Giáo."
Lục Dương thầm nghĩ, ừ phải rồi, nội gián cũng lăn lộn đến mức tín ngưỡng rồi.
"Theo nguồn tin đáng tin cậy, lần này Bất Hủ Giáo sẽ huy động hai phó giáo chủ và năm tên cấp cao."
Phó giáo chủ Bất Hủ Giáo là cảnh giới Hợp Thể, tuy nhiên nếu hai tên bọn chúng không có tiên bảo, thì cũng khó lòng gây ra bất cứ sóng gió gì cho Vấn Đạo Tông.
Vấn Đạo Tông tất nhiên không chỉ có mỗi Tông Chủ và tám vị trưởng lão ở giai đoạn Hợp Thể.
Cửu tử Vấn Đạo Tông tức là nói về chín người xuất sắc nhất trong thế hệ đó của Vấn Đạo Tông, chứ không phải chỉ có chín người trong thế hệ đó.
Những người còn lại thì có người đi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, có người thì trấn giữ kho báu ở một nơi nào đó trong Vấn Đạo Tông, có người thì không muốn làm việc nữa nên ở trạng thái nữa nghỉ hưu, thường ngày hiếm khi xuất hiện.
"Đến lúc đó ta sẽ phân công người theo dõi động thái của Bất Hủ Giáo, nếu có ai hô to 'động thủ' thì chúng ta cùng ra tay, bắt đám người Bất Hủ Giáo kia lại, đừng ra tay quá nặng, cố gắng hết mức để bắt sống." Bất Hủ Tiên Tử nói vào lúc buổi họp kết thúc.
Sau khi họp xong, các vị trưởng lão chia ra hành động theo nhiệm vụ được phân công.
Lục Dương mang theo kế hoạch của sự kiện, rời Vấn Đạo Tông, tìm đến Đường Vân Sinh một lần nữa.
"Đường Tuấn Sát Sứ, tại hạ đã mang kế hoạch hoạt động của Vấn Đạo Tông đến rồi đây, đây đều là những thông tin công khai, rất dễ lấy được."
Đường Vân Sinh mừng rỡ, tuy nhiên sau khi xem xong kế hoạch sự kiện, ông ta có chút nghi ngờ.
"Sao kế hoạch này chẳng khác gì mấy với kế hoạch trong tưởng tượng của ta vậy?"
"Điều này chứng tỏ người tính toán rất chuẩn!"
Đường Vân Sinh không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là trùng hợp.
Lục Dương lại tiếp tục nói: "Tại hạ cảm thấy lúc chúng ta hành động nên có một tín hiệu, ví dụ như phó giáo chủ hô to 'động thủ', mọi người cùng lúc hành động, đánh cho Vấn Đạo Tông không kịp trở tay!"
Đường Vân Sinh gật đầu, đồng ý với đề xuất của Lục Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận