Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 203: Nghịch lý Trúc Cơ Hậu Kỳ

Sau một đêm, Lục Dương bước ra khỏi động phủ, ngáp dài một hơi, vẻ mặt rạng rỡ, phảng phất như vừa được tái sinh, tràn đầy sức sống.
"Ừm..."
"Sống lại rồi!" Lục Dương vận động cơ thể, cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh.
Nghỉ ngơi đầy đủ một đêm quả nhiên có hiệu quả.
Lục Dương nhớ lại chuyện Bất Hủ Giáo bị diệt, cứ như là chuyện mới xảy ra hôm qua, ký ức hãy còn mới mẻ.
Lục Dương chú ý thấy Bất Hủ Tiên Tử đang ngủ say trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử khi ngủ thì nhã nhặn thanh tao, dung nhan tuyệt thế, đường cong cơ thể nhấp nhô, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng về từ 'tiên tử' trong mắt người đời.
Lúc Bất Hủ Tiên Tử không nói chuyện thì rất dễ lừa được những người không quen biết cô.
Sự yên tĩnh hiếm thấy.
"Nhưng thể linh hồn cũng cần ngủ sao?"
Lục Dương nhớ tới Hoàng Lương Chẩm mà Bất Hủ Tiên Tử hay dùng, chỉ có thể quy kết nguyên nhân mà cô ấy ngủ vào dạng 'sở thích'.
Cảm nhận ánh sáng mặt trời lờ mờ vào sớm ban mai, linh lực trong cơ thể cũng bất giác vận chuyển với tốc độ nhanh hơn, như thể có nguồn sức mạnh mới đang trào dâng trong cơ thể.
"Sắp đến Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi."
Lục Dương tự nhủ, ngồi xếp bằng tại chỗ, ngũ tâm hướng thiên, thầm vận chuyển Minh Tâm Kiến Tính Quyết .
Linh lực trong cơ thể luân chuyển theo tuyến đường của công pháp, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh, không ngừng gột rửa cơ thể Lục Dương, cường hóa các bộ phận trên cơ thể.
Lục Dương thử nhân cơ hội lần này để cường hóa mái tóc, nhưng phát hiện chả thấm vào đâu.
"Cũng không biết Mạnh Cảnh Chu luyện tóc kiểu gì."
Lục Dương nhớ tới lúc Mạnh Cảnh Chu đối chiến với người của Ngũ Hành Tông, dùng mái tóc để nện đối thủ, hiệu quả xuất chúng.
Hắn gạt bỏ tạp niệm, tĩnh tâm lại, để cơ thể hòa làm một với tự nhiên, liên tục có linh khí thiên địa đổ vào cơ thể, hắn phun ra linh khí, trả lại ân tình cho trời đất.
Trong quá trình này, cảnh giới của hắn không ngừng tăng lên.
"Hửm? Ngươi đang làm gì vậy? Tu luyện à?" Bất Hủ Tiên Tử tỉnh dậy, khẽ dụi mắt, mơ mơ màng màng.
Cô cảm nhận cảnh giới của Lục Dương không ngừng tăng lên, nhưng lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Không, ta đang đột phá." Lục Dương giải thích với vẻ nghiêm túc.
"Ta hiện giờ đã là nửa bước Trúc Cơ Hậu Kỳ."
"Ồ, vậy ngươi sắp đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi sao?"
"Sắp rồi, nhưng ta nghĩ ra một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Bây giờ ta là nửa bước Trúc Cơ Hậu Kỳ, nếu ta lại tiến thêm nửa bước của nửa bước, có phải là càng tiệm cận Trúc Cơ Hậu Kỳ không?"
"Đúng vậy."
"Vậy nếu ta lại tiến thêm nửa bước của nửa bước của nửa bước, có phải là còn tiệm cận hơn so với trước đó?"
"Phải."
"Nếu ta vĩnh viễn cứ ở trên nền tảng trước đó mà bước ra nửa bước, có phải là càng lúc càng tiệm cận Trúc Cơ Hậu Kỳ không?"
Bất Hủ Tiên Tử ngây ngốc gật đầu.
"Ta cứ đột phá cảnh giới, nhưng mãi không thể đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ. Điều này có phải nghĩa là Trúc Cơ Hậu Kỳ chỉ là một cảnh giới hư vô mờ mịt, thực ra căn bản chưa từng có người nào đạt đến?"
Bất Hủ Tiên Tử cau mày suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ, quay về ngủ tiếp thôi.
Đầu Bất Hủ Tiên Tử nghiêng sang một bên, lại tiếp tục giấc ngủ của mình.
Sau khi Bất Hủ Tiên Tử ngủ thiếp đi, Lục Dương vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề triết học này.
Đáp án của vấn đề rốt cuộc là gì? Việc mình không ngừng đột phá cảnh giới có phải là vô nghĩa, có lẽ nào cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ vốn không hề tồn tại?
Khôi lỗi ẩn nấp trong bóng tối không nhịn được nữa, lén chạy tới sau lưng Lục Dương, đá hắn một cú.
Lục Dương vừa buông lỏng, liền thành công tiến thêm nửa bước nữa.
Trúc Cơ Hậu Kỳ!
"Ai đá ta!"
Lục Dương đột ngột quay đầu lại, khôi lỗi đã chạy mất dạng từ lâu.
Cho dù khôi lỗi đã chạy mất, Lục Dương cũng đoán ra được đây là trò mà khôi lỗi làm ra.
Toàn bộ đỉnh Thiên Môn ngoài Lục Dương ra, thì chỉ còn khôi lỗi có thể cử động.
"Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với nó, đi Đại Điện Nhiệm Vụ đổi thưởng!" Lục Dương cảm thấy cho dù hắn tìm được khôi lỗi cũng đánh không lại nó, không cần thiết phải biến việc đầu tiên sau khi đột phá thành chịu đòn.
Không may mắn.
Lục Dương đợi một lúc ở trước cổng Đại Điện Nhiệm Vụ, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt mới chạy tới.
Hai người họ cũng mệt bở hơi tai, từ tối hôm qua ngủ một mạch đến giờ mới tỉnh dậy.
Mạnh Cảnh Chu như thường lệ đi Đại Điện Nhiệm Vụ mua cỏ khô thượng hạng, pha chế theo tỉ lệ, về cho con ngựa già ăn.
"Chế Băng Phù rẻ quá, lấy 20 tấm!"
Lục Dương ngạc nhiên nhìn Mạnh Cảnh Chu: "Ngươi mua nhiều Chế Băng Phù cấp thấp như vậy làm gì?"
Mấy tấm Chế Băng Phù này chỉ có thể đối phó được Luyện Khí Trung và Hậu Kỳ, trên bảng đổi đồ thuộc kiểu để trưng.
"Hê hê, ngươi không hiểu đâu, bây giờ là đầu hè, biết mùa hè cái gì quan trọng nhất không? Là sự mát mẻ!"
Man Cốt không hiểu: "Nhưng trong động phủ không phải có trận pháp giải nhiệt sao, đủ dùng rồi mà."
Mạnh Cảnh Chu giơ ngón tay cái lắc qua lắc lại: "Lại đây, ta biểu diễn một phen cho các ngươi xem."
Mạnh Cảnh Chu từ ngọc bài thân phận lấy ra một thùng gỗ, đổ đầy nước mát, cả người 'bỏm' một tiếng nhảy vào trong, chỉ lộ cái đầu ra ngoài.
Hắn ta lấy ra Chế Băng Phù, cả thùng nước trong nháy mắt kết thành băng, hắn ta bị đóng băng trong đó.
"Sướng!" Mạnh Cảnh Chu gào lên, toàn thân đóng băng thành cục đá, chỉ còn cái đầu có thể cử động, cảm giác này sướng đến muốn nhảy cẫng lên.
Chuyện này cũng chỉ có tu sĩ mới chịu được, nếu đổi lại thành người thường, thì sớm đã bị đông thành bệnh rồi.
Mắt Lục Dương sáng lên, đem Mạnh Cảnh Chu cùng khối băng rút ra từ trong thùng gỗ, vừa đẩy khối băng, nó liền phát ra tiếng 'lộc cộc' mà lăn tròn vòng quanh Đại Điện Nhiệm Vụ.
Loại hình thức nghệ thuật này ngay cả ở nơi tiên tiến như Vấn Đạo Tông cũng hiếm thấy, thu hút sự chú ý của nhiều sư huynh sư tỷ.
"Lục Dương, mụ nội nhà ngươi!" Mạnh Cảnh Chu quát mắng, hắn ta cảm thấy chóng mặt hoa mắt, không phân biệt được đông tây nam bắc.
Lục Dương vừa lăn khối băng vừa giải thích: "Ngươi không hiểu đâu, ba người chúng ta hợp thể, vấn đề lớn nhất là gì, chẳng phải là xoay vòng quá nhiều cơ thể không chịu nổi sao! Chúng ta có thể dùng phương pháp này để rèn luyện, sớm thích ứng với việc xoay vòng."
Man Cốt ở bên cạnh gật đầu, cảm thấy không hổ là Lục huynh, đầu óc linh hoạt, y còn tưởng Lục huynh chỉ đơn thuần dày vò Mạnh huynh.
Mạnh Cảnh Chu có quan điểm khác trong chuyện này: "Nói lý thuyết thì ai mà không biết, Lục Dương, ngươi có bản lĩnh thì đổi chỗ, để ta đẩy ngươi!"
"Ngươi bị đóng băng trước, nên rèn luyện ngươi trước!" Lục Dương còn lâu mới mắc mưu.
Chiêu khích tướng ấu trĩ.
Cuối cùng vẫn là sư huynh trực ở Đại Điện Nhiệm Vụ, vác theo vẻ mặt cau có, ngăn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lại.
Hai người lúc này mới chịu ngoan ngoãn, lại đi bảng đổi đồ để đổi thưởng.
"Lấy một viên Thập Ngưu Chi Lực Đan." Lục Dương thấy trên bảng có Thập Ngưu Chi Lực Đan phiên bản Kim Đan Kỳ, một ngàn năm trăm điểm cống hiến, không nói hai lời, trực tiếp mua ngay.
Với mức giá này, chất lượng tuyệt đối vượt xa giá tiền.
"Hửm? Phiếu trải nghiệm cảnh giới Kim Đan, đây là thứ gì?" Mạnh Cảnh Chu phát hiện một vật rất kỳ lạ, phần giới thiệu trên đó cũng rất mơ hồ.
Mạnh Cảnh Chu suy nghĩ: "Chẳng lẽ là để tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ tạm thời tiến vào cảnh giới Kim Đan, trải nghiệm thế nào là Kim Đan ư?"
Hắn ta nghe nói có đại năng tu tiên có thói quen để đệ tử cảm nhận cảnh giới từ trước, có lợi cho tu hành sau này.
"Mua một tấm thử xem, cũng không thiệt." Lục Dương xúi Mạnh Cảnh Chu mua một tấm.
Mạnh Cảnh Chu nghĩ cũng đúng, dù sao cũng không đắt, liền mua một tấm.
Hắn ta chạy tới quầy ở tiền sảnh, tìm thấy sư huynh trực ban.
"Sư huynh, đệ muốn dùng tấm phiếu trải nghiệm này."
Sau khi sư huynh xác nhận tấm phiếu là thật, khẽ gật đầu: "Bây giờ có thể sử dụng."
Mạnh Cảnh Chu tò mò hỏi: "Sư huynh, tấm phiếu trải nghiệm này dùng để làm gì vậy?"
Sư huynh vừa liên lạc với người khác, vừa nói qua loa: "Để đệ trải nghiệm chiến lực của tu sĩ giai đoạn Kim Đan."
Mạnh Cảnh Chu đột nhiên cảm thấy chẳng lành, vừa định nói gì đó, thì bị người khác vỗ vai.
Mạnh Cảnh Chu quay đầu lại, là một vị sư huynh đầu trọc có cảnh giới Kim Đan, mặt mày hiền hậu, vị sư huynh đó lộ ra hàm răng chỉnh tề, cười nói:
"Vị sư đệ này, nghe nói đệ muốn trải nghiệm chiến lực của tu sĩ giai đoạn Kim Đan à? Đi, chúng ta lên lôi đài ở ngoài đánh một trận."
Mạnh Cảnh Chu nghẹn họng.
Lục Dương, ngươi chơi xỏ ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận