Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 244: Bữa cơm này có độc

"Các người là ai?" Bất Hủ Tiên Tử cảnh giác nhìn bốn người vừa xuất hiện, tu vi của bốn người này còn cao hơn cô, đều là cảnh giới Kim Đan.
Lữ Trường cười càng tươi hơn.
Bốn người bọn chúng thường xuyên đi lại trong rừng già, bề ngoài thì cũng như những người khác, chiến đấu với yêu thú, thu thập thiên tài địa bảo, nhưng thực chất bản thể của chúng đều là yêu thú, âm thầm giết người cướp của, lấy đi nhẫn trữ vật, tước đoạt sạch sành sanh, rồi giao dịch với những Nhân Tộc thu hàng chợ đen, thu về lợi nhuận kếch xù.
Ban đầu họ định đến đây để thương lượng kế hoạch tiếp theo với chủ khu hồ, không ngờ lại gặp được một tiểu cô nương ở đây.
Tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, dung mạo dễ mến, đáng yêu, quần áo lôi thôi, còn đi chân trần, có lẽ là tiểu thư của gia tộc nào đó đến đây rèn luyện, bị lạc mất hộ vệ.
Đây là chuyện rất phổ biến, dù gì thì rừng rậm to như thế, tu vi cao nhất không thể chỉ có cảnh giới Kim Đan.
Theo hiểu biết của chúng, ngay gần đây có một con đại yêu Tượng Tộc, tu vi Nguyên Anh, thực lực đáng sợ.
Tầm hiểu biết của Lữ Trường hạn hẹp, không nhận ra quần áo trên người Bất Hủ Tiên Tử làm bằng chất liệu gì, nhưng có thể khẳng định rằng, giá trị tuyệt nhiên không thấp.
Tiểu thư thế gia ra ngoài rèn luyện, trên người ắt hẳn có nhiều của tốt. Sau này dù thế gia có truy tìm thì cũng không sợ, nơi đây là rừng già, sống chết do trời, ai có thể bảo đảm rằng chuyến rèn luyện sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Cùng lắm thì đổ tội lên đầu Nhân Tộc, dù sao thì Nhân Tộc làm mấy chuyện này cũng đâu có ít.
Hơn nữa tiểu cô nương này còn đang nấu ăn ở đây, vừa nhìn liền biết là hạng người vô tư lự, rất dễ lừa.
Lữ Trường nghĩ một lượt các tình huống có thể gặp phải, xác định không có nguy hiểm, mới ra vẻ thân thiết mà quan tâm đến lai lịch của Bất Hủ Tiên Tử.
"Bọn ta là tu sĩ tới bờ hồ hái thuốc, không ngờ lại gặp được tiểu cô nương ở đây. Chỗ này rất nguy hiểm, có yêu thú cảnh giới Kim Đan mai phục, ngay cả bọn ta cũng không dám nán lại quá lâu."
Bất Hủ Tiên Tử nhớ lại tên chủ hồ vừa bị mình dễ dàng đánh chết trong một quyền, vô cùng kém cỏi, không hề có tính uy hiếp, cô khẽ lắc đầu: "Nguy hiểm? Đâu có đâu."
"Vậy là em chưa gặp thôi, người lớn nhà em đâu rồi, ở đây rất nguy hiểm!"
"Đi khiêu chiến yêu thú cảnh giới Kim Đan rồi, ta cảm thấy hơi nhàm chán, bèn chạy ra ngoài... à không đúng, hắn không phải người lớn nhà ta!" Bất Hủ Tiên Tử theo bản năng mà xuôi theo lời nói của Lữ Trường, nhưng phát hiện ra không ổn, vội vàng sửa lại mâu thuẫn trong tư duy.
Lục Dương bất quá chỉ là một tiểu bối, cô mới là trưởng bối.
Bốn người bọn Lữ Trường thoáng nhìn nhau, khẳng định rằng tiểu cô nương này là lén chạy ra ngoài.
"Ngư Vương, ngươi có đó không?" Lữ Trường thầm dùng thần thức trao đổi với chủ khu hồ, muốn dò hỏi về tình hình của tiểu cô nương này, có cần hợp tác cùng nhau làm một vố hay không.
"Không có đây à?"
Lữ Trường gọi mấy tiếng bằng thần thức, nhưng không thấy Ngư Vương trả lời.
Chẳng lẽ đã hóa hình lên bờ, đi chỗ khác tìm con mồi rồi?
Nếu đã như vậy, thì chỉ trách Ngư vương không có vận may, để bốn người bọn chúng độc chiếm món hời bất ngờ này thôi.
"Các ngươi đang tìm cá à?" Lời nói của Bất Hủ Tiên Tử khiến Lữ Trường giật mình, gã ta đang dùng thần thức trao đổi với chủ hồ, sao lại có thể bị người ngoài phát hiện?
"Vậy thì ăn cơm đi, mới làm xong đó."
Bất Hủ Chân Hỏa thiêu đốt cành cây thành tro tàn, rồi dùng hơi nóng tàn dư của tro tàn làm nóng cá ăn mày.
Bất Hủ Tiên Tử từ trong tro tàn moi ra một cục đất sét lớn, đập vỡ lớp đất sét bên ngoài, xé lớp lá sen ở giữa, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí, khiến bốn người bọn Lữ Trường hít một hơi thật sâu.
Sinh tồn nơi hoang dã đã lâu như vậy, lần đầu ngửi thấy đồ ăn thơm đến thế.
Đây chính là nền tảng của đại gia tộc sao, ăn uống dã ngoại cũng khác hẳn bọn chúng.
"Ăn đi, đây chính là con cá mà các người tìm." Lời nói của Bất Hủ Tiên Tử không có đầu đuôi gì cả.
Đừng xem cô là một vị tiên trù, tiên trù là gì, vẫn là đầu bếp thôi. Điều đầu bếp thích nhất chính là để thực khách thưởng thức món ăn do mình làm ra.
Bởi vậy Bất Hủ Tiên Tử rất hào phóng mà chia sẻ món cá ăn mày vừa làm xong cho bốn người.
Bốn người thấy tiểu cô nương này vô tư lự, không nghĩ rằng cô ấy sẽ hạ độc, hơn nữa món cá ăn mày này ngửi mùi thật sự rất thơm.
Chúng quyết định ăn xong bữa này rồi hẵng tiễn tiểu cô nương lên đường, ra tay nhẹ nhàng một chút.
Bốn người đều tìm được một tảng đá lớn, ngồi vây quanh nhau, thưởng thức mỹ thực.
Lữ Trường lấy ra một đôi đũa từ trong nhẫn trữ vật, nhẹ nhàng gắp một miếng, không ngờ thịt cá mềm mượt, dùng sức một tí thì đã gắp nát, gã ta đành phải điều chỉnh lực, cẩn thận từng li từng tí mà gắp lại một miếng.
Thịt cá vừa vào miệng bèn tức thì tan chảy, cảm giác khi ăn vào miệng như ăn một ngụm nước, ngay cả mùi vị cũng không nếm ra được, trượt một cái bèn tuột thẳng xuống cổ họng.
Bất Hủ Tiên Tử nhặt hai nhánh cây nhỏ, tráng qua trong hồ, xem như đôi đũa.
Cô cẩn thận gắp một miếng, đưa vào miệng, vô cùng hưởng thụ.
"Ừm, ngon."
"Cơ mà, yêu thú các người sao lại phải hóa thành hình người?" Bất Hủ Tiên Tử bất chợt hỏi, "Chẳng phải là ở trong rừng rậm thì hình dạng yêu thú sẽ hoạt động thuận tiện hơn sao?"
Bốn người đứng phắc dậy, trên cao nhìn xuống, dán chặt mắt vào Bất Hủ Tiên Tử.
"Ngươi biết bọn ta là yêu thú?!"
"Từ sớm thì đã nhìn ra rồi mà."
"Vậy sao ngươi không có chút phản ứng gì?"
"Tại sao phải phản ứng?"
Lữ Trường vừa định khen một câu quả là gan dạ, thì cảm thấy miếng thịt cá trơn tuột vào bụng như thể từ nước hóa thành lửa, bốc cháy trong dạ dày, đốt đến kỳ kinh bát mạch của gã ta đứt đoạn, toàn thân vô lực, mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán.
Bịch !
Lữ Trường ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, ba người còn lại cũng vậy, nằm bẹp dưới đất, mặt đầy sững sờ mà nhìn Bất Hủ Tiên Tử trông có vẻ vô hại.
Bốn người bọn chúng lộ ra nguyên hình, Lữ Trường là cáo, ba người còn lại lần lượt là nhím, rắn và con linh miêu lớn.
Bất Hủ Tiên Tử phát hiện độc tính trong thịt cá không nhỏ, thậm chí có thể ăn mòn phân thân gỗ của Lục Dương, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô rất nhanh bèn phải trở về bên cạnh Lục Dương.
Cô lén vận chuyển Bất Hủ Đạo Quả, xua tan độc tính trong thịt cá.
"Con cá của ngươi rốt cuộc là thứ gì! Hạ độc bằng cách nào!" Lữ Trường trợn to mắt, chuyển rời sự chú ý của Bất Hủ Tiên Tử, gã ta âm thầm vận công, chống lại độc tính.
Nhìn thấu lớp ngụy trang của họ mà còn giả vờ điềm nhiên như không, lại còn mời họ ăn cơm, trong cơm lại hạ độc.
Người này đúng là thâm hiểm thật!
"Chính là Ngư Vương mà các ngươi muốn tìm đó, nó định ăn ta, lại bị ta ăn rồi." Bất Hủ Tiên Tử nói với vẻ hồn nhiên, "Các ngươi không phải muốn tìm nó sao, nó là yêu thú xấu, đừng có mà tìm nó nữa."
Bất Hủ Tiên Tử khẽ nhíu chiếc mũi nhỏ nhắn, cảm thấy bất mãn với sự vô lý của Ngư Vương.
Nếu là thời Thượng Cổ, nào có yêu thú dám đối xử với cô như vậy, đây là đại nghịch bất đạo, thế là phải tự sát.
"Ngư Vương chẳng phải là cá nóc sao?!" Lữ Trường kinh hãi, Ngư Vương là chủ nhân của khu hồ này, một con cá nóc có tu vi Kim Đan Hậu Kỳ Đỉnh Phong, trên dưới toàn thân đều có kịch độc!
Điều trọng nhất là, tiểu cô nương này chỉ mới có Trúc Cơ Hậu Kỳ, sao lại có thể đánh bại Ngư Vương?
"Lên, giết chết cô ta! cô ta ăn xong thịt cá mà vẫn vô sự, trên người chắc chắn có thuốc giải!" Bốn người bọn Lữ Trường dùng tu vi tạm thời áp chế độc tố của cá nóc, bùng lên thế công.
"Còn có nhẫn trữ vật của cô ta nữa, cướp luôn một thể!"
Bốn người cảnh giới Kim Đan vây công một người giai đoạn Trúc Cơ, gã ta không tin tiểu cô nương này còn có thể thắng?
"Hóa ra các ngươi cũng giống con cá lớn kia, đều là yêu thú xấu!" Bất Hủ Tiên Tử rất bất mãn với thái độ của bốn người.
Cô đang định giải độc cho bốn người bọn chúng, không ngờ bốn tên này lại muốn giết mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận