Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 115: Không làm thịt nướng đúng là lãng phí tài năng

"Tam Vị Chân Hoả?" Lục Dương ngơ ngác, trong lòng thầm nói đại sư tỷ ngay cả hai chữ Muội và Vị cũng không phân biệt được hay sao, hai chữ đó chỉ trông giống nhau, nhưng phát âm hoàn toàn khác nhau.
Lục Dương lại nghĩ đến việc trình độ văn hóa của sư tỷ có lẽ cao hơn mình.
Lục Dương cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh mà cười nói: "Haha, sư tỷ, tỷ thật là biết nói đùa, pháp thuật mà tỷ dạy là Tam Muội Chân Hoả, làm sao đệ có thể học được Tam Vị Chân Hoả chứ?"
"Không thể nào, không thể nào."
Vân Chi không giải thích, gọi con khôi lối đến, bảo nó lấy một miếng thịt yêu thú từ trong bếp.
Không biết Vân Chi đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho miếng thịt yêu thú lơ lửng mà quay vòng trong không trung: "Dùng Chân Hoả để nướng."
Miệng của Lục Dương thổi ra Chân Hoả, đốt đến thịt yêu thú bốc khói nghi ngút, mùi thơm rất nhanh liền toả ra, thơm đến nỗi Lục Dương phải nuốt nước miếng ừng ực.
Chân Hoả của Lục Dương không mạnh như khi Vân Chi thi triển, nhưng sức lửa vẫn dồi dào hơn ngọn lửa thông thường. Trong phút chốc, miếng thịt yêu thú đã được nướng xong.
"Đệ tự thử xem." Vân Chi nói.
Lục Dương dùng ngón tay làm kiếm, cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng, quả thật là thơm nức mũi.
Miếng thịt yêu thú này không có thêm bất kỳ gia vị nào, nhưng lại mang lại cho Lục Dương cảm giác như đã thêm muối để tròn vị, thêm đường để khơi lên độ tươi ngọt, thêm ớt để tăng thêm mùi thơm.
Đúng thật là Tam Vị Chân Hoả.
"Chắc chắn là xảy ra vấn đề ở đâu đó rồi." Lục Dương nghiêm túc phân tích, hắn đã từng bước làm theo cách mà đại sư tỷ dạy, lại có đại năng như đại sư tỷ đích thân làm mẫu, tuyệt nhiên không thể xảy ra sai sót được!
"Hãy để đệ thử lại, đệ chắc chắn có thể thành công!"
Vân Chi khẽ gật đầu: "Đệ có lòng như vậy là rất tốt, vậy bữa tối hôm nay bèn giao cho đệ chuẩn bị, cũng có thể củng cố những gì đệ đã học hôm nay."
Nói xong, Vân Chi bèn xoay người trở về động phủ tĩnh toạ, yên tĩnh chờ đợi món ăn của Lục Dương.
"Không phải, đợi một chút, ý của đệ không phải là vậy..." Lục Dương cảm thấy đại sư tỷ hiểu lầm sự quyết tâm của mình, nhưng ngặt nỗi lúc này đại sư tỷ đã đi xa, chỉ để lại khôi lỗi bầu bạn với Lục Dương.
Lục Dương thở dài một hơi, gọi con khôi lỗi đến phòng bếp cùng mình.
Đây là lần đầu tiên Lục Dương đến phòng bếp của đỉnh Thiên Môn, trước giờ luôn là con khôi lỗi nấu ăn, Lục Dương chưa từng nấu một lần nào.
Hàng ngày luyện công đến tâm thần tiều tụy, nào còn hơi sức để nấu ăn?
Không hổ là phòng bếp riêng của đại sư tỷ, thậm chí còn lớn hơn cả phòng thể dục ở kiếp trước, rực rỡ đủ loại nguyên liệu thực phẩm được sắp xếp gọn gàng, xác của các yêu thú cao hàng mét có thể thấy ở khắp nơi. Nhìn vào dáng vẻ oai phong lẫm liệt của yêu thú, có thể đoán được chúng từng là những sinh vật mạnh mẽ đến nhường nào.
Chỉ tiếc rằng những con yêu thú này không biết điều, hoành hành ở Đại Lục Trương Ương, bị đại sư tỷ bắt gặp, giết chết trong một đòn, thậm chí bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã mất mạng rồi.
Lục Dương có một nền tảng nhất định trong việc nấu ăn, nhưng chỉ giới hạn ở nguyên liệu thông thường. Những nguyên liệu đặt ở trước mặt hắn, ngay cả một món hắn cũng không thể nhận ra.
"Nên làm gì đây? Đại sư tỷ thích ăn gì, hình như trong mỗi buổi ăn cô ấy đều mỗi món ăn một ít, không thấy có món nào mà đại sư tỷ đặc biệt yêu thích?"
"Chủ nhân thích nhất là món nướng." Một giọng nói đột ngột vang lên, khiến Lục Dương giật mình.
Hắn quay đầu lại nhìn, không ngờ chính là con khôi lỗi đang nói.
Con khôi lỗi làm bằng gỗ, có hình dáng giống phụ nữ, nhưng khuôn mặt chưa được chạm khắc. Con khôi lỗi này đã ở bên Lục Dương từ ngày đầu hắn bắt đầu tu luyện, nhưng trước giờ hắn vẫn không biết nó có thể nói.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Con khôi lỗi lại nói, khiến Lục Dương chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
"Ngươi biết nói à? Sao trước giờ chưa từng nghe ngươi nói?"
"Tại sao ta phải nói chuyện với một tên ngốc?"
"Ngươi..." Lục Dương cứng họng, nếu không phải hắn đánh không lại nó, thì dù gì cũng phải tháo banh con khôi lỗi tàn này.
"Ngươi nói đại sư tỷ thích ăn món nướng? Sao ta chưa từng thấy sư tỷ ăn?" Lục Dương nhìn con rối với vẻ nghi ngờ.
Hắn biết rằng có một loại pháp thuật gọi là Thuật Khôi Lỗi, biết được rằng những người thông thạo nó được gọi là Khôi Lỗi Sư. Trong các môn phái hàng đầu còn có Yển Sư Tông, hoàn toàn được tạo thành từ các Khôi Lỗi Sư.
Nhưng hắn không biết giới hạn của Thuật Khôi Lỗi là ở đâu, có thể sở hữu trí thông minh cao đến như vậy sao?
Có nên nói quả không hổ là khôi lỗi của đại sư tỷ không?
"Chủ nhân không có thói quen tiết lộ sở thích cá nhân cho người ngoài biết." Con khôi lỗi vẫn giữ giọng điệu chẳng màng nói chuyện với Lục Dương.
"Thấy con Quỳ Ngưu ở bên tay phải không? Chặt phần đùi của nó xuống, chủ nhân thích ăn phần này."
- Giải thích, Quỳ Ngưu là một loại thú trong thần thoại, hình dáng như con trâu, nhưng không có sừng và chỉ có một chân. Hết giải thích.
"Tin ngươi một lần." Lục Dương cảm thấy con khôi lỗi không có lý do gì để trêu mình.
Hắn rút kiếm Thanh Phong ra, nhắm chuẩn kiếm vào đùi lớn của con Quỳ Ngưu bèn vung xuống một đường kiếm, cơ thể của Quỳ Ngưu phát sáng, trực tiếp đẩy Lục Dương bay ra xa, hắn ngã sõng soài vào đống bột mì, khiến cho toàn thân trắng toát.
"Khụ, khụ, con trâu này khi còn sống thuộc cấp độ nào?" Lục Dương dám đảm bảo rằng, tu vi của con trâu này khi còn sống chắc chắn là cao đến khôn lường, vì vậy nên ngay cả sau khi chết cũng không thể làm tổn thương tới nó.
Con khôi lỗi không trả lời, dùng một cú đấm phá vỡ kim quang hộ thể của Quỳ Ngưu: "Thử lại xem."
"Trảm!" Lục Dương thi triển Trảm Tự Quyết, chỉ để lại một vết thương nông trên da.
Trảm Tự Quyết có uy lực kém hơn Phá Tự Quyết, nhưng lợi ích là có diện tích phủ rộng, có thể sử dụng nhiều lần.
"Trảm!"
"Trảm!"
Lục Dương liên tiếp sử dụng ba lần Trảm Tự Quyết, linh lực tiêu hao hết sạch, con khôi lỗi rất kịp thời mà đúc Đại Hoàn Đan.
"Trảm!"
"Trảm!"
"Trảm!"
Đại Hoàn Đan.
Như vậy, sau hàng loạt lần lặp đi lặp lại ‘Trảm Trảm Trảm, Đại Hoàn Đan, Trảm Trảm Trảm, Đại Hoàn Đan, cuối cùng cũng chặt được một phần thịt đủ cho một bữa ăn.
Vừa chuẩn bị xong nguyên liệu, Lục Dương đã mệt đến phải thở hổn hển, nằm ngửa thẳng cẳng ra mặt đất, con khôi lỗi tiếp tục đúc Đại Hoàn Đan.
Lục Dương cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc dị thường.
Dù gì đi nữa, Đại Hoàn Đan thực sự hiệu quả, sau khi sử dụng, Lục Dương phục hồi dáng vẻ tràn trề sinh khí, tiếp tục nấu ăn.
"Sử dụng kiếm khí để xay nhuyễn gân thịt." Con khôi lỗi đứng bên cạnh nói.
Đầu kiếm Thanh Phong đâm vào thịt Quỳ Ngưu, phát ra kiếm khí. Lục Dương cảm thấy kiếm khí như đá chìm đáy biển, không tạo ra chút gợn sóng nào.
"Cố lên, cố lên. Ngươi là nhất rồi." Con khôi lỗi cổ vũ trợ uy cho Lục Dương, nhưng giọng điệu bình đạm, Lục Dương hoàn toàn không cảm nhận được sự khích lệ.
Lục Dương tức giận nói: "Có thể có chút cảm xúc không?"
Con khôi lỗi biết lắng nghe lời phải mà đáp lại: "Lục Dương, mặc dù tu vi của ngươi rất thấp, học bất cứ thứ gì cũng có thể học lệch, thậm chí còn không đánh lại ta, nhưng ngươi đã rất cố gắng rồi, cố lên nào!"
Trán của Lục Dương nổi gân xanh, liên tục tăng cường công suất phát ra kiếm khí, kiếm khí của Lục Dương thành công mà xuyên vào thịt Quỳ Ngưu, từng chút một chặt đứt các sợi gân.
Làm xong cả công đoạn này khiến Lục Dương mệt mỏi đến mức không còn tâm trạng để tức giận với con khôi lỗi nữa.
Đến lúc nướng thịt, Lục Dương một mặt liên tục nhồi Đại Hoàn Đan, một mặt sử dụng Tam Vị Chân Hoả để nướng, mùi thơm của thịt nhanh chóng lan toả ra ngoài bếp.
"Thơm quá, đây là mùi gì?" Ông Ba bước vào bếp, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm, bèn thấy Lục Dương đang nướng thịt.
"Ông Ba, sao ông lại đến đây?" Lục Dương ngạc nhiên.
Ông Ba cười ha hả, lấy ra một hộp trà: "Trà Ngộ Đạo mới được thu hoạch, ta định mang đến cho Vân Chi, ta đây còn chẳng phải do ngửi thấy mùi thơm, nên đến xem thử đang nướng gì, hóa ra là nướng Quỳ Ngưu, với tu vi của tên tiểu tử nhà ngươi, chắc đã mất không ít công sức rồi đúng không?"
Lục Dương ngượng ngùng mà cười ‘khà khà’.
"À, trước đó con đi nghe ngóng sự tình của Lão Cửu, có phải con biết Lão Cửu đang ở đâu không?"
Lục Dương cảm thấy sư phụ sắp xuất quan, nói cho ông Ba biết cũng không sao, liền nói ra việc sư phụ đang bế quan tại rừng thông.
Nghe xong, mắt ông Ba sáng lên, đúng là kẻ xấu ắt có kẻ xấu trị mà, Lão Cửu trời đánh này bị Vân Chi nhốt lại rồi.
Ông ấy đặt hộp trà Ngộ Đạo xuống liền rời đi: "Ta có việc, đi trước đây."
Còn chần chừ gì mà không nhanh chóng đi nói việc này cho các sư đệ biết, để cùng đến vây xem Lão Cửu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận