Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 159: Cuối cùng cũng tìm thấy người bán đề giả rồi

Sau khi Lục Dương quay về Vấn Đạo Tông, Bất Hủ Tiên Tử lại chiếm lấy thân thể, xử lý công việc của tông môn.
Mỗi ngày Vấn Đạo Tông đều có nhiều việc cần xử lý, chẳng qua việc Ngũ Hành Tông đến viếng là việc hệ trọng nên mới ưu tiên xử lý trước, lúc này nhiệm vụ đã phân phối xong, bây giờ cũng là lúc để xử lý vấn đề thường ngày rồi.
Bất Hủ Tiên Tử ngồi trên vị trí Tông Chủ, trong lòng thấy lâng lâng: "Xem nào, có những chuyện gì cần Bổn Tiên đưa ra quyết sách."
"Vương triều Đại Hạ kịch liệt lên án thói quen xây mồ mả lung tung của Vấn Đạo Tông, Đại Trưởng Lão của Vấn Đạo Tông nhiều lần xây mồ mả ở ngoài Vấn Đạo Tông, gây trở ngại cho công tác khảo cổ của vương triều Đại Hạ."
Phía sau còn kèm theo chi tiết vụ việc, nói rằng một lão nông tình cờ phát hiện ra một ngôi mộ, sau khi triều đình cử người đến khảo sát, cho rằng lối kiến trúc của ngôi mộ cổ xưa, giống như được xây dựng từ thời Đại Ngu, hơn nữa người xây dựng là một vị Hợp Thể Kỳ.
Với việc khảo cổ tiến triển không ngừng, những thứ trong ngôi mộ đã làm mới nhận thức của mọi người, đã lật đổ nhận thức của mọi người về mồ mả trong thời Đại Ngu, là một phát hiện trọng đại.
Sau thời gian dài đào bới, Đại Hạ cuối cùng đưa ngôi mộ này ánh sáng, sau đó thì nhìn thấy Đại Trưởng Lão đang ngủ trong quan tài.
Nỗ lực hồi lâu, hóa ra là Đại Trưởng Lão xây mộ trái phép, còn bắt chước theo lối kiến trúc của vương triều Đại Ngu, suýt nữa thì tức đến vương triều Đại Hạ méo cả mặt.
"Cặp vợ chồng giun đất ở Dược Viên, mỗi người tách ra làm đôi, cho rằng bốn người họ đều là cá thể độc lập, không thể bị ràng buộc bởi mối quan hệ trước đây. Bốn người họ muốn cùng lúc kết hôn, phía giống đực là ông xã lớn và ông xã nhỏ, bên giống cái là bà xã lớn và bà xã nhỏ. Bốn người họ muốn tổ chức một đám cưới linh đình ở Dược Viên."
"Khụ !"
Bất Hủ Tiên Tử khẽ ngả người ra sau, bộ tộc giun đất bây giờ đều chịu chơi như vậy sao?
Trong thời Thượng Cổ, bộ tộc giun đất chưa bao giờ làm qua chuyện như thế này.
Bất Hủ Tiên Tử tạm gác chuyện của giun đất sang một bên, đọc các văn kiện khác: "Tộc trâu Bích Nhãn đề xuất, thời thế bây giờ nguy hiểm, về quê thăm họ hàng cũng có thể gặp phải kẻ xấu, hy vọng luyện chế ra 'Tam Trưởng Lão Chi Lực Đan', trong lúc nguy cấp có thể triệu hồi Tam Trưởng Lão, giải quyết hiểm nguy."
Lại đổi sang cái khác.
"Các đệ tử trong tông môn liên danh đề xuất hạn chế hành vi của Tam Trưởng Lão, ngọn núi đều có chủ, không nên vì luyện tập thân thể, mà khiêng đi khiêng lại ngọn núi. ".
Lục Dương từng nghe qua chuyện này, lúc Tam Trưởng Lão luyện tập thích khiêng núi, nếu chỉ khiêng núi thì cũng chẳng sao, vấn đề là Tam Trưởng Lão nhớ không rõ vị trí của các ngọn núi, khiêng đi nhưng không trả lại đúng chỗ, nhiều đệ tử đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc về thì phát hiện nhà đã mất tích.
"Ơ, đỉnh Đan Đỉnh tuyên bố đã tìm ra phương pháp cho phép liên lạc từ xa." Bất Hủ Tiên Tử như thể vừa tìm được báu vật.
Bất Hủ Tiên Tử không ngờ đỉnh Đan Đỉnh có sức sáng tạo đến thế, trong thời Thượng Cổ, chỉ có bậc đại năng tu tiên mới có thủ đoạn để liên lạc mà không màng đến khoảng cách, đỉnh Đan Đỉnh tìm ra phương pháp để phổ cập rồi à?
Đỉnh Đan Đỉnh viết rõ phương án giả tưởng của họ.
"Trước tiên luyện chế hai viên Tương Tư Minh Nguyệt Đan. ".
Lục Dương nhớ rằng Nhân Sâm bé con đã từng giới thiệu với mình về viên đan này khi nói về cỏ Tương Tư, Tương Tư Minh Nguyệt Đan có thể giúp cặp tình nhân liên lạc với nhau mà không màng đến không gian và thời gian.
"Sau đó luyện chế hai viên Đoạn Trường Đan, đan dược này có thể buộc hai người phải yêu nhau, chỉ cần uống Đoạn Trường Đan và Tương Tư Minh Nguyệt Đan thì hai người có thể liên lạc từ xa. ".
"Sau khi liên lạc xong, đỉnh Đan Đỉnh sơ bộ đã nghiên cứu ra một loại thuốc gọi là 'Nước Vong Tình', uống vào có thể hóa giải tác dụng của Đoạn Trường Đan."
Bất Hủ Tiên Tử cân nín.
Lục Dương: "Đúng là thiên tài!"
Lục Dương cảm thấy giới luyện đan không công nhận đỉnh Đan Đỉnh ắt hẳn có nguyên cớ, với phương thức nghiên cứu cả gan trơ tráo như vậy, họ có thể công nhận các người mới là chuyện lạ!
Bất Hủ Tiên Tử đưa ra lời phê duyệt thống nhất cho những vấn đề này: "Duyệt".
"... Thế còn phản hồi thì sao?" Lục Dương bới móc.
"Đây còn chẳng phải là do ta không biết phải quyết thế nào sao" Bất Hủ Tiên Tử mặt đầy vẻ khó xử, cô vốn không giỏi giải quyết vấn đề, huống hồ là giải quyết vấn đề của Vấn Đạo Tông.
Cô có cách riêng của mình: "Ngươi thử nghĩ xem, những chuyện này không gấp gáp lắm, đợi sau khi qua ba ngày, thì tới lượt con nha đầu Vân Chi đó giải quyết những vấn đề này rồi, lúc đó thì ta khỏi phải bận tâm nữa."
Lục Dương cảm thấy lời của Bất Hủ Tiên Tử cũng có chút tí tẹo đạo lý: "Phải chăng tiên tử đã quên một chuyện rồi không?"
"Chuyện gì?"
"Đại sư tỷ vẫn luôn đứng sau lưng chúng ta."
Bất Hủ Tiên Tử mồ hôi lạnh chảy ròng, lúc này mới nhớ ra Vân Chi vẫn luôn có mặt, chỉ là không nói gì.
Cô cảm thấy mình bị một đôi mắt lạnh lùng như băng giá khóa chặt rồi, không dám quay đầu lại.
"Tông Chủ, Mạnh Cảnh Chu ở ngoài cửa có chuyện muốn tâu." Chủ nhân của đôi mắt lạnh lùng đột nhiên lên tiếng, nghe không ra là vui hay giận.
Bất Hủ Tiên Tử sợ đến run lên bần bật, nhưng vừa nghĩ đến mình là Tông Chủ, nên cũng yên tâm phần nào, liền nói: "Cho hắn ta vào."
Chỉ thấy Mạnh Cảnh Chu tức giận đùng đùng kéo một người vào, chính là Bát Trưởng Lão.
Lục Dương thấy thế, liền lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, vắt chân lên đùi nói: "Hóa ra là tiểu Mạnh à."
Lục Dương thân thiết nói: "Tiểu Mạnh à, đừng sợ, đụng trúng rắc rối hay khúc mắc gì thì cứ nói với ta, ta thân là trưởng bối, giúp đỡ hậu bối cũng là điều nên làm."
Khóe mắt Mạnh Cảnh Chu khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ: Lục Dương, tên tiểu tử nhà ngươi cừ đấy, để hôm nào ta cũng đổi phiếu 'Trải Nghiệm làm Tông Chủ' cho ngươi xem.
Mạnh Cảnh Chu nghe nói Lục Dương có thể đổi được phiếu 'Trải Nghiệm làm Tông Chủ' là do tìm thấy Bất Ngữ Đạo Nhân, người đã mất tích mười năm.
Như vậy thì hắn ta có thể phong ấn Bất Ngữ Đạo Nhân lại, để cho Bất Ngữ Đạo Nhân không ra ngoại giới làm loạn nữa.
Giảm bớt một mối họa lớn cho giới tu tiên, ắt hẳn sẽ nhận được lượng lớn điểm cống hiến.
Tuy nhiên, bây giờ tình thế cấp bách, không phải là lúc để so đo với tiểu Lục.
"Ta muốn tố cáo Bát Trưởng Lão." Mạnh Cảnh Chu nói với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng.
Bát Trưởng Lão giải thích, cảm thấy Mạnh Cảnh Chu hiểu lầm mình: "Hiền điệt, tất cả chỉ là hiểu lầm, lúc đầu ta cũng không biết đó là con mà!"
"Bát Trưởng Lão làm sao vậy?" Lục Dương không quen với Bát Trưởng Lão cho lắm.
"Huynh còn nhớ lúc chúng ta lần đầu gặp mặt, ta nói ta mua được đề thi thật của cuộc khảo hạch Vấn Đạo Tông không?"
Lục Dương gật đầu, hắn nhớ rất rõ, lúc đầu trên xe ngựa Mạnh Cảnh Chu không nói hắn ta có được đề thi thật, lúc sau, khi đại sư tỷ cũng lên xe, Mạnh Cảnh Chu thấy gái bỏ bạn, tự tìm đường chết, nói mình có được đề thi thật.
Hai người họ còn thảo luận cách vượt ải ngay trước mặt đại sư tỷ, may thay đại sư tỷ không tính toán chuyện này.
Sau này họ mới biết, đề thi mà Mạnh Cảnh Chu có được đúng là đề thi thật, chẳng qua là đề thi thật của hai mươi năm trước.
Mạnh Cảnh Chu chỉ tay về phía Bát Trưởng Lão: "Chính là ông ta, lúc đó vỗ ngực bảo đảm với ta rằng đó là đề thi thật, lừa đi rất nhiều linh thạch của ta!"
Trong thoáng chốc, ánh mắt của đại sư tỷ, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều tập trung vào người Bát Trưởng Lão.
Vân Chi biết rõ tính cách của Bát Trưởng Lão, từ lâu đã nghi ngờ rằng chuyện này là do Bát Trưởng Lão gây ra, chỉ là trước giờ không có bằng chứng.
Bát Trưởng Lão vẫn bình thản nói: "Không thể nói như vậy được, Chẳng lẽ đề thi mà ta bán cho con là đề giả à?"
"Con có biết hai mươi năm trước có bao nhiêu người muốn mua đề thi này từ chỗ của ta không, nhưng ta nhất quyết không bán!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận