Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 180: Lục sư đệ, đệ còn ước nguyện gì chưa thực hiện không?

Bất Hủ Tiên Tử với tư cách là Tiên Nhân, có thể sống sót và thành tiên trong thời đại tàn bạo và man rợ như Thượng Cổ, xếp vào hàng ngũ một trong Ngũ Tiên, ngoài vận khí cực tốt, cũng không thể thiếu các loại bản lĩnh bảo mạng khác.
Trong ánh mắt Bất Hủ Tiên Tử lóe lên nét lạnh lẽo, tu vi của đối phương quá cao, phương pháp thông thường chắc chắn không ổn, nếu đã thế thì đừng trách cô không nể mặt.
Cô trực tiếp sử dụng pháp thuật cấm kỵ liên quan đến thời gian - Thuật Giả Chết!
'Bịch' một tiếng, Bất Hủ Tiên Tử mất đi sinh khí, ngã xuống đất, nằm bất động, không có nhịp tim và mạch đập, cũng không cảm nhận ra linh hồn.
Điều này dọa Ô sư huynh giật nảy mình, y còn chưa ra tay mà sao người đã chết rồi?
"Hay là chôn luôn đi?" Dưới khán đài có người đề nghị.
"Nên an táng trọng thể." Ô sư huynh khẽ gật đầu, trong những ngày Lục Dương Tông Chủ tiếp quản chức vụ, sự cống hiến của hắn mọi người đều thấy rõ.
Bất Hủ Tiên Tử hoảng hồn vội vàng bật dậy, Ô sư huynh như đụng phải kình địch, vô cùng căng thẳng, móc ra là bùa vàng, dán lên trán Lục Dương.
"Không ngờ Lục sư đệ hóa cương thi rồi, là do còn ước nguyện gì chưa thực hiện sao?"
Ô sư huynh thầm niệm chú Vãng Sanh: "Bụi trở về với bụi, đất trở về với đất, mọi việc cũng đã qua, Lục sư đệ, hãy nói ra tâm nguyện của đệ, sư huynh sẽ thay đệ hoàn thành."
Bất Hủ Tiên Tử thì thào nói: "Nguyện vọng của ta là đánh bại Vân Chi."
Sắc mặt của Ô sư huynh khẽ thay đổi, dán cả bùa lên miệng Lục Dương: "Lục sư đệ, đệ còn ước nguyện gì chưa thực hiện không?"
Bất Hủ Tiên Tử nói không nên lời.
Ô sư huynh thở phào nhẹ nhõm: "Có vẻ đã hết rồi."
Tiếng ai oán của mọi người vang vọng khắp nơi, khiêng cái xác vẫn còn hơi ấm của Lục Dương, chôn trong khu rừng nhỏ ở đỉnh Thiên Môn, chỉ để lộ ra cái đầu.
Sau đó, họ rời khỏi đỉnh Thiên Môn, vội vã đến Đại Điện Nhiệm Vụ, muốn hoàn thành nhiệm vụ, tích lũy điểm cống hiến để đổi phiếu trải nghiệm làm đại diện Tông Chủ, thử một phen cảm giác được làm đại diện Tông Chủ.
Trong ba ngày mà Bất Hủ Tiên Tử làm đại diện Tông Chủ, cô ta hoạt động rất tích cực, khơi dậy ham muốn làm đại diện Tông Chủ của mọi người.
"Làm Tông Chủ, trông có vẻ rất thú vị."
"Ta có một vài ý tưởng, vừa hay cần phải làm Tông Chủ mới có thể thực hiện."
Mọi người hết sức nỗ lực đến Đại Điện Nhiệm Vụ nhận nhiệm vụ, cảnh tượng này dọa đến Đái Bất Phàm giật nảy mình.
Y chưa bao giờ thấy mọi người phấn khởi đến thế, giống như chuẩn bị đi mua hàng khuyến mãi vậy.
Cuối cùng, bảng nhiệm vụ trống trơn, tất cả nhiệm vụ đều được mọi người nhận sạch, xem đến khóe mắt của Đái Bất Phàm co giật liên tục.
Đái Bất Phàm hỏi rõ nguyên do, thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ vì lý do này, vậy thì không lo các sư đệ sư muội chỉ là hứng thú nhất thời.
Muốn đổi phiếu trải nghiệm làm đại diện Tông Chủ, hoàn thành một hai nhiệm vụ là không đủ.
Trừ khi có ai khác giống như Bất Hủ Tiên Tử, chém giết tu sĩ Ma Đạo giai đoạn Hợp Thể.
"Cũng tốt, gần đây số lượng nhiệm vụ có xu hướng tăng lên, vừa hay có thể đáp ứng nhu cầu của họ."
Bắt đầu từ hôm qua, số lượng phàm nhân đến Vấn Đạo Tông xin giúp đỡ đã tăng lên.
Đái Bất Phàm chú ý đến sự thay đổi trong đó, chú tâm quan sát, phát hiện những người đến Vấn Đạo Tông cầu cứu đều đến từ cùng một nơi.
Tiếp tục dò hỏi kỹ càng, thì phát hiện những người này là nghe người kể chuyện rong kể về Truyền Kỳ Vấn Đạo Tông", biết được nơi trừ gian diệt bạo như Vấn Đạo Tông.
Đái Bất Phàm suy ngẫm, biết được căn nguyên: "Đại sư tỷ bảo Tông Chủ đi khắp nơi thuyết thư, tuyên truyền về Vấn Đạo Tông, xem ra đã đạt được hiệu quả trong bước đầu."
Tuy nhiên, Đái Bất Phàm cũng nghe thấy một số chuyện kỳ lạ, chẳng hạn như có phàm nhân đến Vấn Đạo Tông cầu cứu, nói rằng, muốn gặp gỡ nhân vật trong Truyền Kỳ Vấn Đạo Tông, người đã cứu vãn tình thế, thay đổi bộ dạng suy tàn của Vấn Đạo Tông, giúp Vấn Đạo Tông một bước nhảy vọt lên vị trí đứng đầu Ngũ Đại Tiên Môn là Bất Ngữ Đạo Nhân.
Ngoài cái tên giống nhau ra, thì Đái Bất Phàm không tìm thấy bất cứ điểm tương đồng nào giữa Tông Chủ và vị Bất Ngữ Đạo Nhân trong truyền thuyết.
Nếu thật sự so về thực lực, thì Ngũ Đại Tiên Môn khó phân cao thấp, dù gì cũng khó lòng bảo đảm trong nhà của mỗi môn phái không giấu vài tên lão quái vật, chỉ dựa trên chiến lực ở mặt ngoài để phân cao thấp là vô nghĩa.
Vấn Đạo Tông từng có thời kỳ suy tàn, nhưng đó đã là chuyện của mấy đời trước, không liên quan gì đến thế hệ trước và thế hệ này. Khi Bất Ngữ Đạo Nhân tiếp quản Vấn Đạo Tông, tông môn đã thoát khỏi tình cảnh suy tàn từ lâu.
Nhưng sự xuất hiện của Vân Chi đã thay đổi cục diện khó phân cao thấp của Ngũ Đại Tiên Môn.
Chả có lão quái vật của nhà nào đánh hăng như Vân Chi.
Ngay cả lão tổ nhà họ Hạ trốn trong cấm địa của vương triều Đại Hạ cũng biết rằng, nếu đánh đơn thương độc mã, thì không phải đối thủ của Vân Chi, huống hồ là mấy lão quái vật của Ngũ Đại Tiên Môn.
Những lão quái vật vào thời hoàng kim của mình, đều là đại năng có tiếng tăm lừng lẫy, nắm trong tay hướng đi của thời đại, khuấy đảo phong vân, nhưng giờ ẩn cư, danh tiếng lu mờ.
Mấy người bọn họ đánh không lại một cô bé, nói ra ngoài thì khôi khỏi cảm thấy mất mặt, do đó nên không tiết lộ chi tiết về thực lực Vân Chi, chỉ bảo những người nắm quyền trong thế hệ này phải có mắt nhìn người.
Những người trong thế hệ này tuy rằng không biết thực lực chính xác của Vân Chi, nhưng họ nhớ kỹ lời dạy của mấy lão quái vật, đừng chọc đến Vân Chi.
Người làm được tốt nhất trong số đó, không ai khác ngoài Hạ Đế.
"Cơ mà, lần này Lục Dương sư đệ dụ cấp cao Ma Giáo đến đây, làm một mẻ tóm gọn bọn chúng, nên cho bao nhiêu điểm cống hiến thì hợp lý?"
"Mặc dù bước quan trọng nhất do đại sư tỷ hoàn thành, nhưng công lao của nhóm người Lục Dương cũng không nhỏ." Đái Bất Phàm khá là phiền não.
"Thôi, không suy nghĩ nữa, để đại sư tỷ quyết định vậy." Đái Bất Phàm ném chuyện này sang một xó.
...
Trong khu rừng nhỏ ở đỉnh Thiên Môn, Lục Dương ló cái đầu ra, thoáng xoay cổ, hiện giờ, quyền kiểm soát thân thể lại thuộc về Lục Dương.
"Súc Địa."
Lục Dương 'phốc' một tiếng chui ra ngoài.
Các sư huynh sư tỷ không làm nặng tay, biết Lục Dương có thể sử dụng thuật độn thổ, nên cố ý xí xóa cho Lục Dương, nếu không thì một chiêu 'Chỉ Địa Thành Thiết' là đủ để Lục Dương ngập mồm rồi.
"Chúc mừng, chúc mừng, ngươi đã thành công vượt qua thử thách của bổn tiên tử." Bất Hủ Tiên Tử vỗ tay đôm đốp.
Cô đầy vẻ nghiêm túc mà phân tích: "Lần này, thu hoạch của ngươi không nhỏ đâu, không chỉ có được kinh nghiệm chiến đấu, các loại pháp thuật đều có sự tăng trưởng rõ rệt, ngay cả cảnh giới cũng gần đạt Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi. Ta dám cam đoan, ở trong độ tuổi này của ngươi, ngươi chính là người mạnh nhất!"
Lục Dương im lặng, nhìn cô ta với ánh mắt như oán hồn.
"E hèm, Ngươi đừng nhìn bổn tiên tử với ánh mắt như vậy." Bất Hủ Tiên Tử ho khan vài tiếng.
"Bổn tiên từng nói, chỉ cần ngươi có thể vượt qua khảo nghiệm lần này, thì bổn tiên sẽ truyền thụ một phần truyền thừa cho ngươi. Cứ hả hê đi, nếu trong thời Thượng Cổ thì không trở thành đồ đệ của bổn tiên, nào có thể học được tiên pháp của bổn tiên chứ?"
Lục Dương nghi ngờ nhìn Bất Hủ Tiên Tử: "Vào thời Thượng Cổ cô có đồ đệ à?"
"Không có."
May mà không có, chứ không thì làm lỡ thanh xuân của người ta?
Bất Hủ Tiên Tử không biết Lục Dương nghĩ gì, tiếp tục nói: "Pháp thuật mà lần này bổn tiên truyền thụ cho ngươi có lai lịch không vừa đâu, đây là pháp thuật mà Tuế Nguyệt Tiên đã nài nỉ bổn tiên học sau khi y đắc đạo, liên quan đến thời gian và tương lai."
"Tuy thiên phú của bổn tiên với dạng pháp thuật thời gian không bằng Tuế Nguyệt Tiên, chỉ học được đại khái, nhưng dạy ngươi thì hãy còn dư dã!"
"Pháp thuật gì?"
"Dự báo tương lai!"
Lục Dương hít sâu một hơi, không ngờ bản thân có cơ hội học pháp thuật có tiếng tăm lẫy lừng này, đây đã không thể coi như pháp thuật nữa, gọi là tiên thuật cũng không ngoa.
Cuối cùng tiên tử cũng đóng vai trò ngón tay vàng rồi ư?
Ăn trận đòn này xem ra cũng đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận