Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 187: Người Giáo Chủ cân nhắc chu toàn

Trong không gian tinh thần, hai mỹ nhân tuyệt thế ngồi tựa vai nhau, mỗi người một vẻ, khiến người ta xem đến thích mắt vui tai.
Vân Chi cầm một quyển sách, ngồi với vẻ trầm lặng, toát lên khí chất tri thức, bộ dáng như không tranh với đời.
Bất Hủ Tiên Tử ngồi banh càng, ngáp dài một cách buồn chán, bộ dáng như bị thế giới cô lập.
"Tiểu nha đầu, đến cảnh giới của chúng ta còn cần gì phải lật từng trang sách, dùng thần thức quét qua một phát, há chẳng phải là biết hết rồi sao?" Bất Hủ Tiên Tử vừa ngáp vừa hỏi, hoàn toàn không để ý hình tượng của mình.
Lục Dương ở bên cạnh xem đến lắc đầu ngao ngán, tiếc thay cho vị tiên tử xinh đẹp đến thế, lại biết cử động.
Vân Chi lắc đầu cười nhẹ: "Tiền bối không biết đó thôi, thú vui lớn nhất khi đọc sách là lật từng trang sách, bản thân không bao giờ biết được trang sau sẽ mang đến niềm vui bất ngờ gì, quét bằng thần thức thì chẳng phải đã mất đi thú vui lớn nhất này rồi sao."
Bất Hủ Tiên Tử suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng đúng: "Vậy ngươi đang đọc sách gì?"
Làm thế nào để trở thành một đại sư tỷ tốt.
"Tên sách độc đáo ghê."
"Đúng rồi, do ta viết đó."
Lục Dương ở bên cạnh thuận miệng hỏi, không hề có ý định thêm dầu vào lửa: "Đại sư tỷ, tỷ không bận tâm việc tiên tử gọi tỷ là tiểu nha đầu à?"
Bất Hủ Tiên Tử trừng mắt nhìn Lục Dương, đây là câu hỏi mà người làm Giáo Tổ nên hỏi ư?
Vân Chi khẽ gật đầu, động tác nhẹ đến khó lòng phát hiện: "Tiền bối nói cũng không sai, cho dù không tính đến thời đại mà tiền bối từng sinh sống cách hiện nay đã 30 vạn năm, ngay cả khi xét đến tuổi thực của tiền bối vào lúc trước, gọi ta là tiểu nha đầu cũng không sai."
Có lẽ là do mạnh vì gạo bạo vì khờ, Bất Hủ Tiên Tử trở nên cứng rắn: "Này này, câu này ta không thể làm như không nghe thấy được, rõ ràng ta mới có 16 tuổi thôi!"
Lục Dương tiếp lời: "Tiên tử là đang nói về trí tuệ hay mức độ phát triển não bộ của mình?"
Bất Hủ Tiên Tử nổi cơn tam bành, nhao nhao đòi tay đôi với Lục Dương, Lục Dương không chịu yếu thế, núp sau lưng đại sư tỷ.
"Ngươi giỏi thì bước ra đây!"
"Cô giỏi thì bước qua đây!"
Hai người chả ai nhường ai.
Bất Hủ Tiên Tử và Lục Dương cãi nhau ầm ĩ, đại sư tỷ bên cạnh im lặng đọc sách.
Cãi được một lúc, Lục Dương sực nhớ: "Đại sư tỷ, tỷ không cần thần du ngoại giới, đi dò xét bố cục của Tổng Bộ này sao?"
Cảnh giới của nhóm người Lục Dương quá thấp, không dám chạy lung tung ở nơi này, nhưng đại sư tỷ thì khác, thần hồn của cô ẩy rời cơ thể, dù là ai cũng không phát hiện ra được.
Trong thực tại, nhóm người Lục Dương đang ngoan ngoãn tu luyện, không đi đâu cả.
Bất Hủ Tiên Tử thoáng đảo mắt: "Ngươi nói cô ta à? cô ta đã thần du ngoại giới từ sớm rồi, người mà ngươi nhìn thấy lúc này chỉ là phân thân thần hồn của cô ta mà thôi."
Nếu không phải chỉ còn lại phân thân thần hồn, thì Bất Hủ Tiên Tử cũng không dám nói chuyện với Vân Chi như vậy.
Lục Dương: "... Đúng thật là không ai phát hiện ra."
Bao gồm cả chính bản thân hắn.
Trong Bất Hủ Giáo cao thủ nhiều như mây, không thiếu bậc đại năng một cõi, nhân trung long phụng, nhưng không ai phát hiện ra một thần hồn đang di chuyển trong Tổng Bộ, đang im lặng quan sát thứ gì đó.
Tu vi của Vân Chi thâm sâu khôn lường, có thể tự do ra vào Tổng Bộ Bất Hủ Giáo.
Cô phát hiện bố cục của Tổng Bộ Bất Hủ Giáo thấu đáo dị thường, có tổng cộng 25 lối ra, một khi xảy ra sự cố, giáo đồ sẽ thoát ra từ 25 lối này, như vậy thì rất khó để bắt hết bọn chúng.
Tuy nhiên Vân Chi đã dò xét ra vị trí của 25 lối thoát, dùng thần hồn khóa chặt, chỉ cần cô ra tay, bảo đảm không ai có thể rời khỏi đây bằng các lối thoát này, thử một phen trò bắt cá trong chậu.
Cô thấy động tiên nơi được dùng để làm Tổng Bộ khá hoang vu, hẳn là Động Tiên xót lại từ thời Đại Ngu, bị Bất Hủ Giáo tình cờ phát hiện.
Vân Chi tiếp tục bay sâu vào trong Tổng Bộ, chú ý thấy ở nơi sâu nhất có một căn mật thất, xung quanh mật thất có nhiều trận pháp gia trì, để bảo chứng rằng không ai có thể lặng lẽ lẻn vào bên trong.
Ngoại trừ Vân Chi.
Vân Chi bước vào mật thất, nhìn thấy Giáo Chủ đang cúng bái bức tượng Bất Hủ Tiên Nhân, từ bức tượng Bất Hủ Tiên Nhân, một làn khói dày từ từ bay ra, làn khói đó hóa thành hình dáng một ông lão.
"Hửm?" Vân Chi nhíu mày.
Giáo Chủ và Bất Hủ Tiên Nhân đều không phát hiện Vân Chi, người đã che giấu khí tức đến mức cùng cực.
"Tiên nhân, con có một điều không hiểu, vẫn mong tiên nhân giải đáp."
"Con hỏi đi."
"Cổ thư ghi rằng tiên nhân người khát máu hiếu sát, chúng con đã giết hại vô số sinh linh để làm người hài lòng."
"Những sinh linh tử vong là một trong những nguồn năng lượng của bổn tiên."
Giáo Chủ mày chau mặt ủ: "Để giúp Tiên Nhân hồi phục trạng thái đỉnh phong, chúng con sát sinh cũng chẳng sá gì, chỉ là gần đây tình hình không tốt cho lắm, Chánh Đạo điều tra ngày càng gắt gao, đời sống các giáo đồ đều khó khăn."
"Mấy hôm trước, con còn tổ chức một buổi hỏi đáp về kiến thức Hình Pháp, cùng bài giảng về quy tắc loại bỏ chứng cứ bất hợp pháp, nỗ lực nâng cao trình độ văn hóa và khả năng nắm bắt pháp luật của giáo đồ, giảm thiểu chứng cứ để lại khi gây án. Nếu thực sự bị bắt, học Hình Pháp còn có thể tự biện hộ cho bản thân."
Bất Hủ Tiên Nhân vuốt cằm: "Ngươi muốn bổn tiên cũng tổ chức một buổi học về pháp luật à?"
"Không, chỉ là con phát hiện khả năng học tập của giáo đồ đáng lo ngại, hơn nữa họ cũng không thích học Hình Pháp. Để nâng cao tinh thần tích cực học tập của mọi người, con muốn thay đổi tạo hình bức tượng của người, đổi thành hình ảnh người cầm trên tay một quyển Hình Pháp, tuyên truyền với bên ngoài rằng Tiên Nhân người cũng thường xuyên học tập Hình Pháp."
Bất Hủ Tiên Nhân: "... Ngươi còn chuyện gì nữa không?"
"Còn, con muốn hỏi nguồn năng lượng của người đến từ việc giết người sao? Giết sinh vật khác có được không? Không giấu gì người, nhà con trước kia vốn mở lò mổ, mặc dù bây giờ không làm nữa, nhưng quy trình chi tiết trong đó thì con vẫn rất rành. Tiên nhân người thấy việc biến Bất Hủ Giáo thành lò mổ Bất Hủ thế nào, rửa tay gác kiếm, như vậy thì giáo đồ cũng sẽ được bình an?"
"Giáo phái chúng ta còn có ba nhân tài giỏi nướng thịt, lúc đó mở chuỗi cửa hàng nướng, liên kết với lò mổ, tạo thành chuỗi cung ứng, một mũi tên trúng nhiều đích!"
Thấy Bất Hủ Tiên Nhân còn muốn nói gì đó, Giáo Chủ lại tiếp tục: "Người đang lo về vấn đề thuế má à? Chuyện này thì người yên tâm đi, con chính là bị truy nã vì trốn thuế quá nhiều, nên bất đắc dĩ dấn thân theo Ma Đạo, Trong mấy phương diện về thuế này thì con chính là chuyên gia!"
Khi nói những lời này, Giáo Chủ tỏ ra khá tự tin, ánh mắt còn rất có thần.
Bất Hủ Tiên Nhân: "... Không còn việc gì thì ta có thể đi về rồi phải không?"
"Còn một chuyện nhỏ nữa."
Giáo Chủ cung kính lấy ra vài tờ giấy.
"Đây là vật chi?"
"Phương án diễn tập, dù sao cũng mới chuyển Tổng Bộ, lối thoát hiểm vẫn còn chưa quen, tí nữa chúng ta sẽ tiến hành một đợt diễn tập quy mô lớn, giả định Chánh Đạo tập kích, chúng ta lập tức chạy trốn. Tiên Nhân người có muốn tham gia không?"
Bất Hủ Tiên Nhân trầm mặc một hồi lâu, đang cân nhắc phải chăng bản thân nên xuống đài, để Giáo Chủ lên làm tín ngưỡng hay không.
"Thôi khỏi, bổn tiên có thể tự do xuất hiện trên bức tượng của mình, Chánh Đạo không bắt được ta đâu. Còn nữa, ngươi tranh thủ thời gian tổ chức khảo hạch, bổn tiên sớm đoạt xá chừng nào, thì có thể sớm tu luyện chừng đó, trở lại trạng thái đỉnh phong."
"Vâng."
"Hửm? Cô ta về rồi." Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử đột nhiên nói, nhưng Lục Dương không cảm nhận được gì cả.
Trong góc nhìn của Bất Hủ Tiên Tử, một luồng ánh sáng vàng kim từ ngoại giới bay vào trong đây, hợp nhất với Vân Chi ở nơi này.
Tiên tử rốt cuộc cũng là Tiên Nhân, có chân tài thực học.
Đại sư tỷ đặt tác phẩm của mình xuống, thần thái có chút khác so với lúc nãy, mày ngài khẽ nhíu, không rõ cô ấy đã phát hiện ra điều gì.
Cô ấy nhìn về phía Bất Hủ Tiên Tử, do dự nói: "Tiền bối, cô biến thành hàng giả rồi."
"Gì cơ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận