Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 71: Thật lòng thật dạ

"Ải khảo nghiệm thứ hai là khiến quan khảo thí thật lòng thật dạ giữ lại mình sao?" Mạnh Cảnh Chu đọc lại điều kiện để vượt ải trong tâm trí.
"Khảo nghiệm kỳ lạ thật, nghe có vẻ không khó gì mấy."
"Nhưng hiện tại mình đang ở đâu?" Mạnh Cảnh Chu ngồi trên một hàng ghế, phía trước có bốn người, phía sau có năm người, một nhóm mười người, hắn ta ngồi ngay chính giữa.
"Ồ, thì ra mình đang ứng tuyển vào thương hội." Bối cảnh mà Bất Hủ Giáo cho hắn trồi lên trong đầu.
Mạnh Cảnh Chu nhìn vào bức tường trắng tinh ở đối diện, tay phải không tự chủ mà cử động, ngón giữa và ngón áp út uốn cong.
Nhưng phun không ra.
"Hừm? Tại sao mình lại phải làm động tác kỳ lạ như vậy?" Mạnh Cảnh Chu không hiểu, hắn ta không nhớ bản thân có thói quen như vậy.
"Thôi, mặc kệ nó, tập trung vào ứng tuyển thôi."
Mạnh Cảnh Chu chú ý thấy người đầu tiên sau khi vào phòng của quan khảo thí, hấp ta hấp tấp mà chạy ra ngoài, rồi lại vội vội vàng vàng chạy trở về, lặp lại 3 đến 4 lần.
Mạnh Cảnh Chu nhiệt tình hô lên: "Này, huynh đệ, ngươi chạy chi vậy? Quan khảo thí đang kiểm tra tốc độ chạy của ngươi à? Vậy ta kiến nghị ngươi đổi đôi giày, chất lượng giày có sự trợ giúp rất lớn đối với tốc độ chạy, ngoài ra thì còn có tư thế xuất phát, ngồi xổm xuống đất, hai tay chống đất, cong người lên, cách chạy này có tốc độ nhanh nhất, tin ta đi, ta có nhiều kinh nghiệm lắm..."
Người đó như đang nhìn một tên ngốc mà nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Chu, không đếm xỉa đến hắn ta, chạy ra ngoài xem xét chất lượng của khoai tây.
Quy tắc nói rõ ràng rằng các thí sinh không được tiết lộ câu hỏi cho nhau.
Người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, từng người đều chạy khá chăm chỉ, tất nhiên, không ai vượt qua khảo nghiệm. Bất kể có vượt qua khảo nghiệm hay không, sau khi phỏng vấn kết thúc, họ đều biến mất ngay lập tức, như vậy những người phía sau bèn không tài nào phán đoán được, rốt cuộc là việc đi lại nhiều lần được tính là vượt qua khảo nghiệm, hay đi lại ít lần mới tính là vượt qua khảo nghiệm.
"Người tiếp theo, Mạnh Cảnh Chu!" Vị quan khảo thí béo ở trong phòng hô lên.
"Tới liền." Mạnh Cảnh Chu bước vào trong với tinh thần quắc thước.
Vị quan khảo thí béo theo thường lệ mà cười tít mắt hỏi: "Mạnh Cảnh Chu, ngươi đi vào chợ xem thử coi có ai bán khoai tây không?"
Mạnh Cảnh Chu vẫn đứng yên tại chỗ.
Vị quan khảo thí béo còn tưởng là mình không nói rõ, vì vậy gã ta từng chữ một mà lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lần này, Mạnh Cảnh Chu nói: "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?" Vị quan khảo thí béo không theo kịp mạch suy nghĩ của Mạnh Cảnh Chu.
"Ý của ta là tại sao ta phải đi vào chợ xem có ai bán khoai tây không, ngươi có biết bây giờ chúng ta đang làm gì không?"
"Đang phỏng vấn chứ sao." Vị quan khảo thí béo nói với vẻ hiển nhiên.
"Thì đó, ngươi cũng nói rồi, đây là phỏng vấn, không phải là làm chân chạy việc cho ngươi. Hơn nữa, ngươi đã hỏi câu hỏi này với bốn người trước rồi phải không?"
"Ngươi đã hỏi một câu hỏi bốn lần mà vẫn chưa vừa lòng? Còn muốn hỏi lần thứ năm?"
Vị quan khảo thí béo kiên nhẫn nói: "Đây là câu hỏi của cuộc khảo nghiệm."
Mạnh Cảnh Chu ‘ờ’ một tiếng, ngoan ngoãn mà đi một chuyến đến chợ: "Có người bán khoai tây."
"Có bao nhiêu khoai tây?"
Mạnh Cảnh Chu không biết đáp án, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Quan khảo thí béo lộ ra một nụ cười lạnh, chỉ mỗi tên tiểu tử ngươi nói lắm lời nhảm nhí, chỉ cần ngươi quay lại thêm một chuyến nữa, ta bèn tuyên bố ngươi thất bại.
Ai ngờ khi Mạnh Cảnh Chu mở cánh cửa phòng, lại có một ông lão đứng ở trước cửa. Mạnh Cảnh Chu hỏi ông lão ở ngoài cửa, "Trên chiếc xe đó của ông có bao nhiêu khoai tây?"
Ông lão trả lời: "Tám mươi cân."
Mạnh Cảnh Chu quay đầu lại nói, "Ông ấy nói có tám mươi cân khoai tây, ngươi có phải còn muốn hỏi khoai tây bao nhiêu tiền một cân không?"
Vị quan khảo thí béo thoáng há miệng, nhưng mãi không hỏi được câu ‘Khoai tây bao nhiêu tiền một cân’, dù cho gã ta có hỏi thì ông lão ở ngoài cửa cũng có thể ngay lập tức trả lời.
Còn hỏi cái rắm gì nữa!
"Tại sao ngươi lại kêu người bán khoai tây đến đây?!" Quan khảo thí béo giận dữ nói, vậy thì còn khảo nghiệm mấy người phía sau kiểu gì nữa?
Mạnh Cảnh Chu nhún vai: "Ta hỏi ông ấy, có phải là có không ít người chạy đến hỏi khoai tây như thế nào không, ông lão bèn than phiền với ta rằng có nhiều người chạy đến nhìn thoáng qua khoai tây của ông ấy, rồi lại chạy đi, chạy về hỏi tổng cộng có bao nhiêu cân khoai tây, rồi lại chạy đi, còn chạy về hỏi bao nhiêu tiền một cân, chỉ hỏi mà không mua."
"Ta nói, ông có muốn gặp tên đầu sỏ chỉ hỏi mà không mua đó không, ông ấy nói muốn, ta bèn đưa ông ấy đến đây."
Vị quan khảo thí béo: "..."
Phải làm gì tiếp đây? Không ai nói với mình sẽ gặp tình huống như vậy cả.
Vị quan khảo thí béo nghĩ đến Mạnh Cảnh Chu thiếu tôn trọng đối với mình, đánh liều một phen, hét lên: "Ngươi không biết suy đoán ý của bề trên, bị loại..."
Tên quan khảo thí béo còn chưa kịp nói xong, Mạnh Cảnh Chu đã đạp gã ta một cú: "Ý bề trên cái khỉ khô gì! Đây là ta đã nể mặt tên mập nhà ngươi rồi đấy!"
Vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Chu liền chạy ra ngoài.
Tên quan khảo thí béo vung tay, một phát đập vỡ bàn: "Ngươi đứng lại cho ta!"
Quan khảo thí thật lòng thật dạ muốn giữ lại Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu vượt ải.
Phó Giáo Chủ đau khổ mà xoa trán, đây là phương pháp kỳ dị gì để vượt ải?
Lão ta quy định quan khảo thí thật lòng thật dạ giữ lại ứng viên, là lo rằng sẽ có ứng viên đi đường tắt, hối lộ quan khảo thí.
Lão ta cho rằng quy định của mình đã đủ tỉ mỉ rồi, nhưng không ngờ còn có phương pháp vượt ải nằm ngoài dự đoán.
Quan khảo thí nào chỉ là thật lòng thật dạ muốn giữ lại Mạnh Cảnh Chu, gã ta còn thật lòng thật dạ muốn phanh thây Mạnh Cảnh Chu nữa.
Não của tên tiểu tử này phát triển như thế nào, hay nói cách khác là thực ra ta không có não?
"Hỡi Bất Hủ Tiên Nhân Bất Tử Bất Diệt, xin cho con một lời giải đáp." Phó Giáo Chủ đọc lầm thầm, cầu khấn Bất Hủ Tiên Nhân, mong đợi nhận được phản hồi.
Giáo Chủ ngắt lời cầu khấn của Phó Giáo Chủ: "Thật tốt nếu Bất Hủ Tiên Nhân có thể nghe thấy những gì ngươi đang nói."
Phó Giáo Chủ không cảm thấy Giáo Chủ đang báng bổ Tiên Nhân. Lão ta biết Giáo Chủ là một tín đồ thành kính nhất trong Bất Hủ Giáo. Lão ta thở dài, nói: "Chúng ta đã thử qua bao nhiêu lần rồi, nhưng vẫn thất bại, từ đầu đến cuối cũng không thể hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân. Nếu có thể hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân, vương triều Đại Hạ thì sao, Chánh Đạo thì thế nào, đều chẳng phải là đối thủ của Bất Hủ Tiên Nhân!"
"Chỉ có mỗi cách dùng máu để tế, mới có thể hồi sinh Bất Hủ Tiên Nhân."
Hai người họ không thảo luận nhiều về chủ đề này. Phó Giáo Chủ hỏi: "Giáo Chủ thấy tên Mạnh Cảnh Chu này thế nào?"
Giáo Chủ tấm tắc khen tài: "Không đi theo con đường thông thường, đúng là nhân tài mà."
Trong lòng Giáo Chủ thầm nói, may là vừa nãy không hùa theo Phó Giáo Chủ nói rằng chắc chắn sẽ không có phương thức vượt ải nào khác, nếu không thì mặt mũi của người làm Giáo Chủ như ta phải để ở đâu?
"Tên tiểu tử này cũng tính là nhân tài à?"
"Đương nhiên, Ta cảm thấy Bất Hủ Giáo của chúng ta cần những nhân tài có phương thức tư duy khác với người thường như vậy."
"Ngươi thử nhìn Vấn Đạo Tông của Chánh Đạo xem, tại sao họ có thể trường tồn với đời, ta đã rút ra vài nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là họ có trí tuệ vượt ngoài phạm trù mà người đời có thể nhận thức được."
Khóe miệng của Phó Giáo Chủ khẽ co giật, trong lòng thầm nói, Giáo Chủ quả không hổ là Giáo Chủ, bệnh thần kinh mà có thể nói một cách mới mẻ thoát tục như vậy.
Giáo Chủ tiếp tục nói: "Nói không chừng người tên Mạnh Cảnh Chu này có thể trở thành lực lượng trung kiên, thậm chí là trụ cột của Bất Hủ Giáo chúng ta!”
"Nhắc đến Mạnh Cảnh Chu, tên tiểu tử có biểu hiện rất nổi bật ở ải đầu tiên, hình như gọi là Lục Dương thì phải, biểu hiện của hắn như thế nào?"
"Khiến cho quan khảo thí thật lòng thật dạ giữ lại mình?"
Lục Dương suy ngẫm: "Chuyện này có gì khó, trực tiếp đá quan khảo thí một cú chẳng phải là được rồi sao, tốt nhất là nhổ thêm miếng nước bọt, đảm bảo có thể chọc giận quan khảo thí. Đừng nói là giữ lại mình, thậm chí cả ý định giữ lại mạng sống của mình cũng có."
"Nhưng phương pháp này quá thô lỗ, chỉ những người thô bạo như Mạnh Cảnh Chu mới dùng phương pháp như vậy, còn mình là người văn minh, không thể giống hắn ta được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận