Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 611: Trấn (2)

Phong cách chiến đấu của Diêm Thiên Chí rất hung dữ, hơn nữa đều là cận chiến bằng thân thể, Lục Dương lại không phải là thể tu, đấu với Diêm Thiên Chí là chịu thiệt.
Theo cách phân chia phương thức tu luyện, Lục Dương thuộc về pháp tu và kiếm tu.
Nếu như mình đổi chỗ với Mạnh Cảnh Chu thì tốt rồi, để Mạnh Cảnh Chu đánh với Diêm Thiên Chí, mình đánh với Lan Đình, đảm bảo cả hai đều có thể tiến cấp.
Sau lưng Diêm Thiên Chí hiện ra mấy đoàn nước, Thanh Long chưởng thủy, chính là năng lực của Thanh Long chiến văn.
Hai đầu quả cầu nước nhọn hoắt, hóa thành từng mũi kim nước, đâm về phía Lục Dương.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
- Kinh Hồng!
Lục Dương tùy tiện đặt cho kiếm chiêu một cái tên, thực ra là đang thi triển ‘Trảm tự quyết’.
Kiếm chiêu của cảnh giới này thực ra đều na ná nhau, không có quá nhiều khác biệt, điểm khác biệt duy nhất chính là tên gọi.
Đừng nhìn Minh Đài có kiếm pháp siêu quần, giết chóc ở tổ Kim Đan sơ kỳ, kiếm chiêu thi triển tinh xảo đến cực điểm, thực ra đều có thể quy vào ‘Trảm tự quyết’, ‘Phá tự quyết’, ‘Điểm tự quyết’ và các kiếm chiêu cơ bản khác của Lục Dương.
Chỉ cần không thi triển ‘Nhất kiếm hóa vạn kiếm’, ‘Vạn kiếm quy tông’, ‘Kiếm khai thiên môn’ thì những chiêu thức có đặc điểm rõ ràng như vậy, chiêu thức của kiếm tu cũng không chênh lệch bao nhiêu, ngộ tính của kiếm đạo mới là thứ quyết định sự mạnh yếu của kiếm chiêu cơ bản.
Trảm tự quyết phá vỡ kim châm, kim châm tiếp xúc với kiếm khí trong nháy mắt liền hóa thành hơi nước, tràn ngập võ đài.
- Khai thiên!
Lục Dương lại tùy tiện biên ra một chiêu kiếm, kiếm khí đường hoàng, chính khí, trung chính hòa bình, có uy thế vạn người không địch nổi.
Diêm Thiên Chí vốn muốn nhân cơ hội sương mù tiếp cận Lục Dương thì lông tơ dựng đứng, cảm nhận được mối đe dọa nồng đậm.
Chiêu này không thể dùng thân thể chống đỡ.
- Quỷ Thuẫn!
Quỷ vương cầm khiên há miệng gào thét, chắn trước mặt hắn Diêm Thiên Chí, chiến văn hóa thành quỷ vương va chạm với lợi kiếm, va chạm không có tiếng động, nhưng lại tạo ra ngàn tầng khí lãng, thổi bay sương mù tràn ngập võ đài.
Quỷ Khiên, đây là chiến văn đầu tiên của Diêm Thiên Chí, hoàn toàn không có tính công kích, thay vào đó là sức phòng ngự mà người cùng cấp không thể phá vỡ.
Đồng tử của Diêm Thiên Chí co lại, hắn nhìn thấy quỷ khiên xuất hiện vết nứt, thậm chí có chút không chịu nổi một kiếm này.
Không hổ danh là thiên tài thời thượng cổ, quả nhiên là mạnh mẽ.
Diêm Thiên Chí còn chưa biết thân phận của Lục Dương.
- Thu!
Diêm Thiên Chí thu hồi khiên quỷ, khiên quỷ hóa thành chiến văn, in trên cánh tay hắn, cánh tay gánh chịu một phần tổn thương mà chiến văn phải chịu, lập tức máu chảy đầm đìa.
May mà chỉ chịu lượng sát thương tương đương, nếu là chuyển dời sát thương, thì bây giờ cánh tay hắn đã bị kiếm khí xuyên thủng.
Diêm Thiên Chí lại triệu hồi hai chiến văn lớn là Thao Thiết và Thanh Long, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Lục Dương gãi gãi má, thu kiếm:
- Đánh thế này thì không xong rồi, thôi vậy, thử chiêu vừa học được.
- Trấn!
Kim tượng vàng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, bao phủ Diêm Thiên Chí đang chuẩn bị xung phong.
Bùm.
Diêm Thiên Chí không ngờ tới bức tượng đột nhiên xuất hiện, đập đầu vào bức tường bên trong bức tượng, đập ra một cái hôd lớn.
Hai chiến văn lớn đâm vào bức tượng, bức tượng nặng như núi, chiến văn đâm vào cũng chỉ khiến bức tượng hơi rung chuyển hai lần.
Ngược lại, tiếng vang chấn động do va chạm tạo ra khiến Diêm Thiên Chí bị điếc tạm thời ở cả hai tai.
- Đây là cái gì?!
Dù khán giả có hiểu biết rộng rãi, nhưng cũng không nhận ra chiêu này.
- Cảm giác giống như Trượng Lục Kim Thân của Phật môn.
- Đừng nói nữa, Trượng Lục Kim Thân của ai lại cách người thi pháp xa như vậy, chắc chắn là chiêu thức thất truyền từ thời thượng cổ.
- Không nghe hắn vừa nói một chữ Trấn sao, biết đâu đây chính là ngôn xuất pháp tùy đã thất truyền từ thời thượng cổ.
- Cái gì!
Diêm Thiên Chí muốn đào hang, chui ra từ bên dưới, nhưng đáng tiếc võ đài đã được gia trì đại pháp lực, Hóa Thần kỳ chiến đấu cũng không thể phá hủy võ đài, cắt đứt hy vọng cuối cùng của hắn.
Lục Dương còn đến mức kim thân của mình cũng không nhấc nổi, hắn nhân lúc Diêm Thiên Chí không nghĩ ra cách khác, đang ngẩn người, đá một cước vào kim thân của mình khiến nó đổ sụp.
Kim thân cùng Diêm Thiên Chí lăn xuống võ đài.
Lục Dương giành chiến thắng.
Lục thiếu giáo chủ ít nhiều cũng vượt qua chướng ngại vật, cuối cùng cũng vào đến trận chung kết, phải đối mặt với kẻ thù truyền kiếp của mình ! Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương ngồi xếp bằng khôi phục lại linh lực đã tiêu hao vừa nãy, trận chung kết chính thức bắt đầu.
Mạnh Cảnh Chu đã sớm nóng lòng nhảy lên võ đài.
Hắn cười khúc khích hai tiếng, xoa tay:
- Hắc hắc, cuối cùng cũng đến lượt ta rồi.
Sau khi đi học tập từ chỗ Khâu Tấn An trở về, cuối cùng hắn cũng có cơ hội vận động cơ bắp và đối phó với Lục Dương vô pháp vô thiên.
Làm giáo chủ tạm thời thì có gì ghê gớm, đáng bị đánh thì vẫn phải đánh.
- Vấn Đạo tông, Mạnh Cảnh Chu.
- Thiên Đình giáo, thiếu giáo chủ.
Mạnh Cảnh Chu trầm mặc.
- Thương lượng một chút, lần này ngươi phối hợp với ta diễn một vở kịch, lần sau ta cũng sẽ nâng đỡ ngươi như vậy.
Lục Dương tốt bụng truyền âm khuyên nhủ, đồng môn sư huynh đệ, có thể không đánh thì đừng đánh, phá hoại đoàn kết.
- Ngươi nói không đánh là không đánh, nói cho ngươi biết, hôm nay ta quyết đánh ngươi!
Mạnh Cảnh Chu làm sao chịu bỏ qua cơ hội chiến đấu với Lục Dương.
Lục Dương thở dài, đành phải đổi cách nói:
- Vậy ta lấy thân phận là tông chủ tạm quyền ra lệnh cho ngươi nhận thua.
- Hay là thương lượng lại lần nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận