Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 206: Họa Địa Vi Lao

Sau khi tiễn các Tông Chủ của Ngũ Đại Tiên Môn đi, Hạ Đế nghe lão tổ tông gọi, bảo y tới khu vực cấm địa, ông có chuyện quan trọng giao phó.
"Lão tổ tông, có chuyện gì vậy?" Hạ Đế đến cấm địa, cung kính hành lễ với lão tổ tông.
Đợi cả nửa ngày trời, Hạ Đế cũng không đợi được câu trả lời từ lão tổ tông, y bèn lén ngẩng đầu lên.
Khi y ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt thơn thớt cười mà bụng bồ dao găm kia của lão tổ tông, y theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Nghe nói lúc nãy con xúi giục Vân Chi, bảo cô ta dạy dỗ ta một trận?"
Hạ Đế kinh hãi, hoàng cung được bao phủ bởi tiên trận, người có mặt chỉ có y và Vân Chi, lão tổ tông làm sao mà biết được?!
"Phí lời, tiên trận chính là do ta bố trí, ta tất nhiên muốn nghe kiểu gì chả được!"
"Thằng ranh này, ta thấy hồi nhỏ đánh ngươi còn ít quá!" Lão tổ tông giơ ra bàn tay to, túm Hạ Đế vào cấm địa.
"Lão, lão tổ tông người ra tay nhẹ chút, con là do người trông đến lớn đó, đánh lên người con, đau trong lòng của người đó!"
"Yên tâm, lòng ta cứng như sắt!"
Rất nhanh trong cấm địa bèn truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Cũng khó trách trong hoàng cung có lời đồn, nói trong cấm địa đang trấn áp vật rủi bất tử, vật rủi thường xuyên bị trận pháp bào mòn, phát ra tiếng kêu gào thê lương.
Tất nhiên, cũng có thái giám, cung nữ nói rằng có lẽ là Hạ Đế kêu gào, nhưng loại suy đoán này là đại bất kính, nên không lưu truyền rộng rãi.
Cho dù có lưu truyền rộng rãi, mọi người có lẽ cũng xem đó là lời đồn.
"Lục huynh, huynh muốn học pháp thuật mới không, Quý Hồng Văn sư huynh muốn dạy đó." Lục Dương đang khoác bộ áo trắng gọn nhẹ đầy lão luyện luyện kiếm, thì Man Cốt tìm tới, đi cùng Man Cốt còn có Mạnh Cảnh Chu.
"Ta cũng bị Man Cốt gọi tới." Mạnh Cảnh Chu vừa cười vừa giải thích, có thể học thêm một môn pháp thuật, cớ sao lại không học chứ?
"Sao Quý Hồng Văn sư huynh lại nảy ra ý nghĩ dạy chúng ta pháp thuật?" Lục Dương thấy lạ.
Quý Hồng Văn là đại đệ tử của Nho tu Tứ Trưởng Lão, giỏi Họa Đạo, tu vi tương đương với Đái Bất Phàm sư huynh.
"À, là thế này." Man Cốt giải thích, "Đệ cảm thấy phương thức chiến đấu của Nho tu nên tao nhã một chút, như đệ xách theo cây chùy sắt để chiến đấu thế này, không phải chiêu thức mà Nho tu chuẩn mực nên có, nên đệ muốn học một số pháp thuật nho nhã hơn."
Lục Dương ngạc nhiên nhìn Man Cốt, vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ Man Cốt sắp phá vỡ lời nguyền mà Bất Hủ Tiên Tử gieo lên Man Tộc rồi sao? Đáng vui đáng mừng, đáng vui đáng mừng.
"Với lại cây chùy của đệ đưa đến chỗ Lý Hạo Nhiên nâng cấp rồi, tạm thời cũng không luyện được chùy pháp, chi bằng tìm việc khác làm."
"Sau đó đệ bèn tìm tới Quý sư huynh, hỏi có thể dạy đệ một vài chiêu pháp thuật của Nho tu không, huynh ấy nói được, đệ hỏi có thể gọi hai người các huynh cùng học không, huynh ấy nói được, thế là đệ bèn tới tìm huynh và Mạnh huynh."
Lục Dương khẽ gật đầu: "Có lòng rồi."
Man Cốt vội nói: "Lục huynh nói quá lời rồi, đệ đi theo bên cạnh huynh và Mạnh huynh, học được rất nhiều đạo lý, đệ chẳng qua là mượn gió bẻ măng, bảo Quý sư huynh trong lúc dạy đệ cũng dạy luôn các huynh."
Mạnh Cảnh Chu khẽ vỗ vai Man Cốt: "Này gọi là thuận nước đẩy thuyền."
"Vẫn là Mạnh huynh uyên bác."
Mạnh Cảnh Chu câm nín.
Ba người họ đi đến rừng trúc, Quý Hồng Văn sư huynh đang ngủ gật trong đình nghĩ mát, ba người họ vừa bước vào rừng trúc, y liền tỉnh dậy.
Lục Dương lắc đầu, chất lượng giấc ngủ này kém xa Bất Hủ Tiên Tử.
Đến giờ này Bất Hủ Tiên Tử vẫn còn đang ngủ, còn ngủ rất say.
"Đến rồi à?" Quý sư huynh niềm nở chào họ.
"Chào Quý sư huynh!" Ba người họ chắp tay, đồng thanh nói.
Quý sư huynh đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: "Man Cốt sư đệ bảo ta dạy nó một chiêu pháp thuật Nho tu, chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, chỉ có điều trước giờ pháp thuật Nho tu rất khó học, chưa chắc có thể học được, ba người các đệ đều là thiên tài, ta hi vọng cho dù học không được, các đệ cũng đừng nản lòng."
Man Cốt tràn đầy tự tin với Lục Dương: "Thiên phú pháp thuật của Lục huynh vượt xa đệ, huynh ấy nhất định có thể học được!"
Quý sư huynh lắc đầu bật cười, cảm thấy lời nói của Man Cốt quá khoa trương rồi.
Ngoại trừ đại sư tỷ, ai dám bảo đảm rằng bản thân học pháp thuật thì nhất định có thể học được chứ?
"Chiêu pháp thuật mà ta dạy các đệ, tên là Họa Địa Vi Lao."
"Pháp thuật này các đệ hẳn đều đã từng nghe qua, chỉ cần vẽ một vòng tròn trên mặt đất, thì có thể hạn chế đối phương trong vòng tròn, phối hợp với thủ pháp tấn công mãnh liệt, đối phương muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, buộc phải chịu đòn công kích của các đệ!"
Mắt của ba người họ sáng lên, không ngờ là chiêu pháp thuật này, danh tiếng của Họa Địa Vi Lao cũng không hề nhỏ.
Tiện tay vẽ ra một vòng tròn, bèn có thể nhốt đối phương, phóng khoáng đến nhường nào, là thủ đoạn xếp hàng đầu của tiên gia!
"Để ta biểu diễn cho các đệ xem."
Quý sư huynh giơ một ngón tay ra, lấy tay làm bút, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn quanh nhóm người Lục Dương, ba người họ phát hiện bản thân bị chặn lại bởi màn chắn vô hình, không thể rời đi.
Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu thử dùng sức mạnh phá vỡ màn chắn, nhưng chẳng ăn thua gì.
Lục Dương định dùng Súc Địa để rời đi từ lòng đất, sau đó hắn đâm sầm vào mặt đất, cũng không thành công.
"Ha ha, đây chính là Họa Địa Vi Lao." Quý sư huynh tiện tay xóa bỏ vòng tròn.
"Muốn học được Họa Địa Vi Lao, trước hết phải dùng tay không vẽ được vòng tròn, tiếp đến là nhớ khẩu quyết."
Quý sư huynh bảo ba người họ vẽ vòng tròn, ba người họ vẽ ra toàn đường cong méo mó, giống mấy con sâu róm quấn thành vòng tròn.
"Nhìn ngươi vẽ ra cái thứ gì kìa, trông như trứng gà vậy." Mạnh Cảnh Chu trêu chọc Lục Dương.
Lục Dương liếc qua vòng tròn mà Mạnh Cảnh Chu vẽ: "Còn không bằng của ta, vẽ y như trứng trà ấy."
"Trứng trà đắt hơn trứng gà của ngươi."
"Cách làm cũng phức tạp hơn."
Luận điểm tranh cãi của hai người dần lệch khỏi chuyện vẽ vời.
"Luyện tập nhiều vào, thân làm tu sĩ, khống chế cơ thể để vẽ không phải chuyện khó." Quý sư huynh nhắc nhở ba người họ, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lúc này mới dừng cuộc tranh luận vô bổ.
Quả nhiên như lời Quý sư huynh nói, chỉ cần có ý thức đi khống chế cơ thể, rất nhanh thì có thể vẽ vòng tròn bằng tay không.
"Tiếp đến truyền thụ một đoạn khẩu quyết, các đệ nghe cho kỹ, không chỉ phải nhớ chữ, còn phải nhớ âm điệu của từng chữ!"
"Thế bất khả nhập, nghị bất khả đối..."
Ba người họ chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng chữ một và âm điệu của từng chữ, lắp bắp thử hết vài lần, cuối cùng mới nhớ hết.
"Cuối cùng, cũng là điều khó nhất, phải triệt để lĩnh hội khẩu quyết, hóa thành lộ tuyến tuần hoàn của linh lực trong cơ thể một cách tự nhiên, mới có thể thành công thi triển pháp thuật!"
Quý Hồng Văn cảnh cáo ba người họ, học Họa Địa Vi Lao không thể có tâm thái lơ là.
Man Cốt thầm niệm khẩu quyết, thử thi triển Họa Địa Vi Lao, y xoay quanh bản thân hết vòng này đến vòng khác, nhưng mãi vẫn không thành công.
Mạnh Cảnh Chu nhỉnh hơn Man Cốt một chút, có lẽ do ngộ tính tốt hơn, sau khi hắn ta thử thi triển nhiều lần, thi thoảng có mấy vòng tròn có thể hình thành lao lung vô hình, chỉ là tỉ lệ thành công quá thấp, hiện giờ chắc chắn không thể dùng trong thực chiến.
"Các đệ cũng không cần nóng vội, nhớ lại hồi ta học pháp thuật này là trong giai đoạn Kim Đan, cho dù vậy, cũng mất năm ngày mới học được." Quý Hồng Văn sợ đả kích ba người, kỳ thực y chỉ mất hai ngày là học xong rồi.
"Xem Lục Dương học thế nào rồi?"
Lúc này Lục Dương nhắm mắt, khẩu quyết lặp đi lặp lại trong đầu, hắn tưởng tượng mình là người sáng tạo ra pháp thuật này, tưởng tượng lúc ban đầu người đó xuất phát từ tư tưởng, tâm thái gì mà sáng tạo ra pháp thuật này.
Lục Dương mở mắt ra, hai mắt long lanh sáng ngời.
"Ta học được rồi!" Lục Dương tràn đầy khí thế, vô cùng tự tin, ung dung tự tại, như một vị đại sư luyện võ năm mươi năm, bước đến lôi đài, đánh bại cường địch trong lúc nói cười.
Giọng nói của Lục Dương thu hút sự chú ý của Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, họ dừng luyện tập, muốn xem tình hình của Lục Dương.
Chẳng lẽ Lục Dương có thể thành công ngay lần đầu?
Cho dù Man Cốt cảm thấy thiên phú pháp thuật của Lục huynh kinh người, cũng không nghĩ Lục Dương có thể thành công.
Dù gì cũng phải luyện tập thêm mấy lần chứ.
Lục Dương học theo Quý sư huynh, giơ ngón trỏ ra, vây quanh bản thân, vẽ ra một vòng tròn hoàn mỹ không tỳ vết.
"Họa Địa Vi Lao!"
Sau đó Lục Dương phát hiện cảnh vật xung quanh thay đổi.
Âm u tối tăm, tĩnh mịch thanh u, cột trụ giam lấy hắn, đỉnh đầu là lớp đất vừa dày vừa nặng.
Nơi này là địa lao.
Lục Dương: "Vậy nên thứ mình học được là Họa Địa Lao ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận