Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 432: Kim đan trung kỳ

Xèo.
Kiếm phôi đỏ rực nhúng vào nước, lặp lại nhiều lần, nhiệt độ của kiếm phôi từ từ giảm xuống, hiện ra màu sắc vốn có của thân kiếm, trắng như bạc.
Ngũ Trưởng lão lắp tay kiếm, tua kiếm các thứ vào, thế là hoàn thành.
- Lại đây, thử một chút.
Ngũ Trưởng lão ném thanh linh kiếm cho Lục Dương.
Lục Dương vung kiếm, chỉ thấy thanh kiếm này rất nhẹ, giống như cánh tay kéo dài, vung lên quơ múa, theo ý muốn, vô cùng sảng khoái.
- Phá!
- Chém!
- Trảm!
Lục Dương thi triển kiếm quyết, động tác lưu loát, không hề có một tia vụng về, như đã từng sử dụng kiếm từ rất lâu rồi.
Thi triển xong một bộ kiếm pháp, Lục Dương cất kiếm sau tay, nụ cười trên mặt không hề giảm:
- Kiếm tốt!
- Đặt tên đi.
Ngũ Trưởng lão cười nói.
Lục Dương ngắm nghía kiếm văn trên thanh linh kiếm mới, y nói:
- Kiếm là hung khí giết người, thân kiếm trắng như bạc, như vầng trăng lơ lửng trên bầu trời, chi bằng gọi là Minh Nguyệt kiếm.
Ngũ Trưởng lão gật đầu:
- Thanh Phong kiếm, Minh Nguyệt kiếm, Thanh Phong Minh Nguyệt cũng rất xứng đôi.
- Kiếm Minh nguyệt có uy lực không tệ, đủ để ngươi dùng trong Kim Đan kỳ, nếu ngươi đạt đến Nguyên Anh kỳ, thanh kiếm này sẽ không xứng với thực lực của ngươi.
Ngũ trưởng lão cười ha hả nói, kiếm Minh nguyệt là pháp bảo cấp Nguyên Anh, nhưng không có nghĩa là pháp bảo mà Lục Dương sử dụng trong Nguyên Anh kỳ.
Lục Dương gật đầu, tỏ ý đã biết. Pháp bảo cũng có sự phân chia cấp bậc, nếu không phù hợp với cảnh giới, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, vì vậy các tu sĩ đều thích pháp bảo có thể tăng trưởng, chỉ có điều pháp bảo có thể tăng trưởng rất khó tìm, đối với kỹ thuật luyện chế cũng có yêu cầu rất cao, thường tìm mà không được.
- Thanh phong kiếm đó là pháp bảo cấp gì?
Lục Dương nhớ đến thanh Thanh Phong kiếm mà mình thường sử dụng, đây là món quà mà đại sư tỷ tặng cho mình để ăn mừng việc mình đã xây dựng nền tảng thành công.
- Thanh kiếm mà Vân sư điệt tặng cho ngươi, ta không nhìn ra được là cấp bậc gì.
Ngũ trưởng lão từ từ lắc đầu, ông đã sớm chú ý đến thanh Thanh phong kiếm của Lục Dương không bình thường.
- Có phải là pháp bảo có thể tăng trưởng không?
Lục Dương từ lúc mới xây dựng nền tảng cho đến đầu Kim Đan kỳ, sử dụng đều rất thuận lợi, không xuất hiện tình trạng pháp bảo và cảnh giới không phù hợp, trong quan niệm của Dương, chỉ có pháp bảo có thể tăng trưởng mới đáp ứng được điều kiện này.
Hơn nữa đây còn là pháp bảo mà đại sư tỷ tặng cho mình, những thứ mà đại sư tỷ trải qua, có thể là kiếm bình thường sao?
Ngũ trưởng lão sửa lại quan niệm sai lầm của Lục Dương:
- Không phải, pháp bảo có thể tăng trưởng không phải như vậy, từ pháp bảo cấp xây dựng nền tảng tăng trưởng thành pháp bảo cấp Kim đan, cần phải sử dụng các loại linh thiết thần quặng để thăng cấp.
- Ví dụ, pháp bảo có thể tăng trưởng giống như khung, để nâng cao phẩm chất pháp bảo, cần phải liên tục lấp đầy những thứ vào khung, tức là những vật phẩm như linh thiết thần quặng, ngươi nghĩ xem thanh Thanh phong kiếm của ngươi, đã lấp đầy thứ gì chưa?
- Hơn nữa pháp bảo có thể tăng trưởng đều là tăng trưởng theo từng cảnh giới lớn, sử dụng pháp bảo vào đầu thời kỳ xây dựng nền tảng khác với sử dụng pháp bảo vào cuối thời kỳ xây dựng nền tảng, ngươi đã gặp phải tình huống này chưa?
Lục Dương nghĩ một lúc, đúng là như vậy.
- Vậy thanh Thanh phong kiếm của ta rốt cuộc là...
- Bị Vân sư điệt phong ấn, số lượng lớp phong ấn nhiều vô kể, vì vậy ta mới nói không nhìn ra được cấp bậc của Thanh phong kiếm.
- Thực lực của ngươi mỗi lần tăng lên một chút, phong ấn sẽ biến mất một chút, vì vậy bất kể ngươi nâng cao cảnh giới nào, ngươi đều sẽ cảm thấy thanh Thanh phong kiếm dùng rất thuận tay.
- Vân sư điệt đối với ngươi rất dụng tâm, thanh Thanh phong kiếm này, cũng như phong ấn trên kiếm, đều là bảo vật vô giá.
Lục Dương không ngờ đại sư tỷ lại bỏ nhiều tâm tư vào thanh Thanh phong kiếm như vậy, vô cùng cảm động.
- Được rồi, ta còn phải xin cấp bằng sáng chế cho Đào sư điệt, không nói nữa.
Lục Dương vội vàng nói:
- Đa tạ trưởng lão đã luyện chế Minh nguyệt kiếm, trưởng lão cứ đi bận đi.
Ngũ trưởng lão phất tay, lấy ra phi toa, vút một cái là không thấy bóng dáng đâu.
- Tiên tử ngươi có thể nhìn ra được thanh Thanh phong kiếm này của ta rốt cuộc là phẩm chất gì không?
Lục Dương nhớ ra rằng ngoài việc dựa vào trưởng bối sư môn, mình còn có ngón tay vàng là Bất Hủ Tiên tử.
Bất Hủ Tiên tử nhìn trái nhìn phải Thanh phong kiếm, rất thẳng thắn lắc đầu:
- Quấn quá chặt, không nhìn ra được.
Lục Dương phản ứng một lúc mới hiểu Bất Hủ Tiên tử nói gì.
- lớp phong ấn quá nhiều, không nhìn thấu được phẩm chất.
Lục Dương trở về Thiên Môn phong, không thấy bóng dáng đại sư tỷ, ước chừng vẫn đang nghiêm hình tra tấn Thiên Tai tôn giả, không phải Thiên Tai tôn giả có cốt khí cứng rắn, miệng cứng, mà là biết quá nhiều, nhất thời không nói hết được.
- Thật đáng tiếc, bản tiên còn muốn thay ngươi hỏi chuyện tiền phí cấp bằng sáng chế.
Bất Hủ Tiên tử lén thở phào nhẹ nhõm.
Lục Dương liếc mắt nhìn Bất Hủ Tiên tử, thầm nghĩ tiên tử ngươi chỉ thiếu viết nỗi sợ hãi lên mặt thôi.
- Tu luyện đi.
Lục Dương nhớ ra mình vẫn là một tu sĩ, bổn phận của tu sĩ là tu luyện.
Hắn không chỉ là thiên tài, mà còn là thiên tài chăm chỉ.
Bất Hủ Tiên tử liếc mắt nhìn Lục Dương:
- Từ sau khi kết đan, ngươi có tu luyện tử tế lúc nào không?
Lục Dương lẽ thẳng khí hùng, bẻ ngón tay đếm cho tiên tử:
- Nói thế nào đi nữa, có phải ta không muốn tu luyện không, rõ ràng là có quá nhiều chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận