Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 243: Bất Hủ Tiên Tử phiêu lưu ký

"Nấm ơi, nấm ơi, hái nấm nào, hái được bao nấm nhỏ xinh xinh..."
Bài ca dao Thượng Cổ vang vọng trong rừng già, giọng hát réo rắt dễ nghe, trong trẻo nhẹ nhàng, vừa nghe liền biết chủ nhân của giọng hát này là một tiểu cô nương hoạt bát cởi mở.
Nhưng nếu có ai nhìn thấy diện mạo của chủ nhân giọng hát, chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc.
Chủ nhân giọng hát là một nam tử đầu trọc, tướng mạo trang nghiêm, dùng lá cây để làm quần áo che thân, thật khó tưởng tượng loại người như thế này lại có thể hát được bài hát thiếu nhi.
Bất Hủ Tiên Tử ngồi xổm bên hồ, nhìn bộ dạng thân thể của mình, đảo mắt một vòng.
"Tuy tên tiểu tử Lục Dương này không xấu, nhưng dù sao cũng là nam tử, đằng nào Lục Dương cũng không có đây, chi bằng đổi thành hình dạng của mình?"
Bất Hủ Tiên Tử nghĩ là làm, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, lại chẳng ai quản, tất nhiên là muốn làm gì thì làm rồi.
Cô gập hai ngón tay, dựng giữa môi, khẽ niệm một câu gì đó, khiến đất trời hưởng ứng, không gian xung quanh trở nên mơ hồ, vặn vẹo.
Khi không gian khôi phục lại bình thường, người ngồi xổm bên hồ đã không còn là Lục Dương đầu trọc nữa, mà là một tiểu cô nương trông có vẻ trạc mười sáu, mười bảy tuổi.
Tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt to lấp lánh, mái tóc dài chấm eo, mặc váy màu ngà, chân ngọc trần trụi, như là đại tiểu thư nhà ai lén chạy ra ngoài, ngay cả quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề.
"Hì hì, mình thật dễ thương." Bất Hủ Tiên Tử thấy mình biến thành hình dạng vốn có từ trong hồ, cười rất vui vẻ.
Cô ngồi bên bờ hồ, đôi chân trần không có quy luật mà đá nước chơi, tạo thành từng vòng gợn sóng lăn tăn.
Đám cá nhỏ bị hấp dẫn bởi gợn sóng trên mặt hồ, còn tưởng có thức ăn xuất hiện, bơi tới gần, phát hiện là Nhân Tộc đang nghịch nước, thất vọng rời đi.
Tuy Bất Hủ Tiên Tử ở trong không gian tinh thần của Lục Dương có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì, nhưng đó dù sao cũng chỉ là vật cấu trúc bằng tinh thần, chơi đùa chẳng có cảm giác gì, đâu như bây giờ, vọc nước vài cái cũng thấy thích thú.
Nước hồ lạnh buốt, bàn chân nhỏ nhắn ngâm trong nước, thoải mái đến nỗi cô cứ cười toe toét.
Cô nhặt một nhánh cây khá dài ở bờ hồ, dùng tiên lực của bản thân làm dây câu, quấn lên nhánh cây, chế tạo một cái cần câu đơn giản.
"Hây dô."
Cô ngay cả mồi câu cũng không mắc, trực tiếp quăng cần, nổi bật lên tâm thái tùy hứng.
Chỉ có một tí tiên lực ngưng tụ thành dây câu, nhưng dù sao đó cũng là tiên lực, là sức mạnh đặc trưng của Tiên Nhân, không cần mồi câu, bản thân dây câu đã là mồi câu tốt nhất.
Bất Hủ Tiên Tử híp mắt tựa lưng xuống ven hồ, không rõ đã dùng pháp thuật gì, bờ hồ lầy lội, cô tựa lưng ở đây, trên người không có một vết bẩn nào cả.
Nếu Lục Dương ở đây, thì hắn sẽ nhận ra đây chính là Tịnh Y Chú mà hắn hằng mong ước, chỉ có điều Tịnh Y Chú mà Bất Hủ Tiên Tử dùng còn tinh diệu hơn không biết bao nhiêu cấp độ so với Tịnh Y Chú mà Lan Đình dạy, đây đã thuộc phạm trù tiên thuật, khi thi triển gần như không tốn chút năng lượng nào.
Rất nhanh thì đã có cá lớn cắn câu, cắn chặt dây câu không buông.
Con cá lớn muốn luyện hóa tí tiên lực này, nhưng bất lực thay khoảng cách cấp bậc quá lớn, không tài nào luyện hóa.
"Cắn câu rồi à?"
Bất Hủ Tiên Tử thình lình bật dậy, nỗi phấn khích vụt lên trong ánh mắt, tay phải dùng sức nhấc lên, một con cá mè hoa vọt ra khỏi mặt nước.
"Ôi chao, là cá mè hoa à, trông không hấp dẫn cũng chẳng ngon." Bất Hủ Tiên Tử thất vọng lắc đầu, khẽ vỗ vào mặt con cá mè hoa, ra hiệu cho nó nhả câu, rồi ném nó trở lại hồ.
"Kiếp sau đầu thai làm một loài động vật hấp dẫn hơn nhé." Bất Hủ Tiên Tử nhắc nhở con cá mè hoa, tha cho nó một mạng, làm cá phải biết đội ơn báo đáp.
Cá mè hoa chưa khai mở linh trí, nào hiểu được cô đang nói gì.
Sau khi cá mè hoa rời đi, lại có đủ loại hải sản trong hồ cắn câu, tôm cua cá ốc và những sinh linh mới xuất hiện sau thời Thượng Cổ, thậm chí Bất Hủ Tiên Tử còn không biết tên.
Không biết cũng không sao, cô có sự từng trải và kinh nghiệm bếp núc phong phú, thứ gì ăn được, thứ gì không ăn được, cô ăn một lần thì rõ rồi.
Rất nhanh, bên cạnh tiên tử đã chất đầy hải sản, cô sợ hải sản bỏ trốn, còn trộn nước hồ và đất đen thành bùn, rồi dùng bùn đắp thành một vòng tròn nhỏ, vây hết tất cả hải sản lại.
Đột nhiên, một bóng đen thình lình vọt lên từ mặt hồ, toàn thân đầy gai, trông như một con nhím, chỉ có điều ngắn hơn gai nhím rất nhiều.
Vùng hồ này còn lớn hơn vùng hồ do Lão Miết khống chế gấp mấy lần, tương ứng với điều đó, thực lực của chủ nhân có thể khống chế khu hồ này cũng chẳng hề tầm thường.
Bóng đen chính là chủ nhân của hồ, tu vi Kim Đan Hậu Kỳ, không biết đã có bao nhiêu Nhân Tộc và Yêu Tộc bị nó nuốt vào bụng khi đang uống nước ven hồ.
Nó nhìn thấy Bất Hủ Tiên Tử, thật sự thèm nhỏ dãi, tuy nhìn sơ qua đối phương chỉ là một con tiểu nha đầu có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng không biết do cớ sự gì, nó cảm thấy nếu có thể ăn con tiểu nha đầu này, thì bản thân nó có thể lập tức Toái Đan Thành Anh, trở thành yêu thú cảnh giới Nguyên Anh.
Đến lúc đó, nó có thể tiến thêm bước mở rộng lãnh địa, trở nên ngày càng hùng mạnh hơn.
Lục Dương có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, phân thân cây Bồ Đề có thể kế thừa tám phần sức mạnh, cũng tức là cảnh giới hiện tại của Bất Hủ Tiên Tử cũng chỉ có Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Bất Hủ Tiên Tử thoáng chớp mắt, thì đã bị chủ nhân của khu hồ nuốt vào trong bụng.
Chủ nhân của khu hồ chẳng hề lo Bất Hủ Tiên Tử sẽ tấn công nó từ bên trong, khi nó ăn vào thì có dịch ăn mòn cực mạnh, người bị nó nuốt vào trong bụng cho dù muốn tấn công, uy lực của chiêu thức cũng sẽ bị dịch ăn mòn gặm nhấm, không thể gây ra mối đe dọa nào với nó.
"Tỵ Thủy... mà thôi, Tiểu Hồi Hương Quyền."
Nắm đấm yếu ớt đánh vào thành dạ dày, chủ nhân của khu hồ chỉ cảm thấy trong bụng như dời sông lấp biển, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, giống như có một sức mạnh khổng lồ khuấy động thân thể của nó.
"Khoan đã, tha cho ta..."
Chủ nhân của khu hồ còn chưa nói hết câu van xin, sức mạnh mà Tiểu Hồi Hương Quyền mang lại đã xé nó thành mấy mảnh.
Bất Hủ Tiên Tử cầm một mảnh thịt của chủ nhân khu hồ, bơi trở lại mặt hồ.
Ban đầu cô định dùng Tỵ Thủy Quyết để giải quyết chủ nhân khu hồ, nhưng cô chợt nghĩ đến chủ nhân khu hồ là sinh linh mà cô chưa từng thấy qua, không biết hương vị thế nào, dùng Tỵ Thủy Quyết rút khô nước của chủ nhân khu hồ, thì còn ăn kiểu gì nữa?
Nên mới chợt nảy ra ý tưởng, sử dụng Tiểu Hồi Hương Quyền.
Tiểu Hồi Hương Quyền, điều khí hòa vị, đánh vào người đối phương, có thể điều dưỡng cơ thể đối phương, nhưng nếu thể trạng đối phương khỏe mạnh, thì Tiểu Hồi Hương Quyền này lại trở thành bùa đòi mạng.
"Quyền pháp lợi hại như vậy sao Lục Dương không học nhỉ? Ướt sũng cả người, đúng là khó chịu, Tỵ Thủy Quyết."
Khi ba chữ 'Tỵ Thủy Quyết' vừa thốt ra, nước trên người và xung quanh cô nhanh chóng bị đẩy ra, hơn nữa có một lực lượng vô hình nâng cô lên.
Cô giẫm trên mặt hồ, hai tay vắt sau lưng, cầm một mảnh thịt của chủ khu hồ, vừa ngâm nga vừa trở lại bờ hồ, ung dung thành thơi.
"Không biết hương vị của chủ khu hồ thế nào."
Trực giác của tiên trù mách bảo cô, hương vị của chủ khu hồ hẳn là không tồi.
"Không có nồi ư."
Bất Hủ Tiên Tử gãi đầu, quanh đây ngay cả một dụng cụ nấu ăn ra hồn cũng không có.
Cô nhìn thấy lá sen trên mặt hồ, mắt sáng lên: "Có rồi! Có thể dùng lá sen bọc lại, rồi dùng bùn bao ở ngoài cùng, nướng lên là có thể ăn được rồi!"
Cô không mang theo gia vị, vẫn là tùy cơ ứng biến, dùng những thực vật trông như gia vị để coi như gia vị thật.
"Bất Hủ Chân Hỏa." Cô phun ra một ngọn chân hỏa, chính là ngọn lửa biệt lập ngoài 108 chân hỏa mà người đời không hề hay biết.
Bất Hủ Chân Hỏa ôn hòa, thiêu đốt thức ăn, thức ăn được làm nóng từ trong ra ngoài, rất nhanh đã tỏa ra hương thơm thanh dịu, tươi mới.
Đúng lúc Bất Hủ Tiên Tử chuẩn bị ăn, một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau cô.
"Em gái, sao lại chỉ có một mình ở đây? Chỗ này rất nguy hiểm đó."
Bất Hủ Tiên Tử quay đầu lại, trên mặt hiện rõ vẻ ngây thơ vô tri, hai má còn dính mấy vết bùn, bị văng lên trong lúc làm món cá ăn mày.
Có bốn người đang đứng sau lưng cô, tu vi đều ở cảnh giới Kim Đan, không biết có phải là ảo giác hay không, Bất Hủ Tiên Tử chỉ cảm thấy họ cười cười đầy ác ý trong thoáng chốc, sau đó biến mất, thay vào đó là nụ cười hòa nhã dễ gần.
"Em gái, người nhà của em đâu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận