Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1126: Xuyên qua đến tu tiên thế giới đương kẻ chép văn (1)

Bất Hủ tiên tử chỉ vào người kia, lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta nhớ được ngươi. Ngươi bị ta đánh qua trong rừng rậm La Thiên!
Chính là chiến lực thường thường, không có gì ấn tượng.
Bên trong không gian tinh thần, Lục Dương bất đắc dĩ giới thiệu thân phận của đối phương cho Bất Hủ tiên tử:
- Hắn gọi Dương Trường Bân, phụ thân là học sĩ Hàn Lâm viện, hắn chính là một nho tu, nghe nói ba tuổi viết chữ, năm tuổi viết thơ, mười tuổi đã có thể viết văn chương, thi từ văn chương rất có danh tiếng ở Đế thành.
Chung Ý đặc biệt mang Dương Trường Bân tới, mời hắn đến Hà Hoa lâu làm thơ, vừa hay nhìn thấy Lục Dương cũng đến Hà Hoa lâu, liền nghĩ muốn để Lục Dương làm thơ mất mặt, làm so sánh, lại để cho Dương Trường Bân lên trên.
Đáng tiếc chính là, Lục Dương nhìn ra mưu kế của mình, không có mắc lừa.
- Là Dương Trường Bân!
- Đáng chết, sao hắn lại cũng tới!
Danh tiếng của Dương Trường Bân còn lớn hơn Lục Dương tưởng tượng, mọi người gặp gỡ Dương Trường Bân lộ ra thần sắc hối hận, giống như Dương Trường Bân chỉ cần làm thơ, có thể thắng được điệu múa của Diệp Mộng Âm.
Dương Trường Bân lộ ra nụ cười tự tin, sớm trước khi đến liền nghe nói Diệp Mộng Âm ra đề mục, nghĩ kỹ thi từ.
Hắn sai người lấy ra bút mực giấy nghiên, bút đi như long xà, viết xuống một thiên thi từ, mời thị nữ đưa tới.
Diệp Mộng Âm sau lụa mỏng xanh lại lần nữa đình chỉ đánh đàn, nhẹ giọng đọc lời văn thơ, đọc xong khó khăn tiến hành lời bình.
- Đáng tiếc, lời văn là lời văn tốt, chỉ là từ ngữ trau chuốt quá hoa lệ, ngược lại rơi xuống tầm thường.
Mọi người ầm vang cười to, lúc đầu bọn hắn nghe Diệp Mộng Âm đọc xong thi từ, đều coi đây là một danh thiên, có thể được Diệp Mộng Âm ưu ái, ai nghĩ tới Diệp Mộng Âm một chút cũng không nể mặt mũi đưa ra lời bình.
Dương Trường Bân thẹn quá hoá giận, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm mọi người, nhất là nhìn chằm chằm Bất Hủ tiên tử cười lớn tiếng nhất.
- Tiếng cười của Lục huynh lớn như vậy, chắc hẳn trong lồng ngực sớm có văn chương, không ngại viết ra để cho chúng ta thấy một lần.
Bất Hủ tiên tử gãi đầu một cái, vội vàng tiến vào không gian tinh thần tìm kiếm kim thủ chỉ trợ giúp.
- Tiểu Dương Tử, ngươi biết viết thi từ sao?
Lục Dương có chút do dự:
- Viết thi từ với ta mà nói thì hơi khó khăn, nhưng ngươi muốn nói đọc mấy bài giữ thể diện, ngược lại là có.
- Như thế nào, Lục huynh, nếu không viết ra được, cũng không cần gượng chống, trực tiếp thừa nhận là được.
Dương Trường Bân gặp Bất Hủ tiên tử ngây người, cười lạnh một tiếng, kết luận Lục Dương không làm được thơ.
Mạnh Cảnh Chu có tâm làm thơ, vấn đề ở chỗ hắn xác thực không biết làm thơ, làm ra trình độ cũng là trình độ vè.
Mạnh Cảnh Ngọc trông mong nhìn qua Bất Hủ tiên tử, kéo ống tay áo một chút, rất lo lắng, nàng cũng nhìn ra được, Chung Ý cùng Dương Trường Bân đang tận lực nhằm vào Lục Dương ca ca.
Lạc Vô Song nhíu mày, cảm thấy Dương Trường Bân có hơi quá.
- Viết thì viết.
Bất Hủ tiên tử nói, từ lấy ra văn phòng tứ bảo ngọc bài thân phận, mài mực, rất nhanh đã viết xong một lời văn.
- Viết nhanh như vậy?
Dương Trường Bân nhíu mày, đây quả thực tựa như đã sớm nghĩ kỹ, hạ bút liền viết, không chút do dự.
Không khỏi sinh ra một loại cảm giác không ổn, Lục Dương sẽ không phải thật tinh thông Nho đạo chứ.
Thị nữ tiếp nhận thi từ, đưa cho Diệp Mộng Âm sau lụa mỏng xanh.
Diệp Mộng Âm chú ý tới động tĩnh phía trước lụa mỏng xanh, nghe được Dương Trường Bân yêu cầu Lục Dương làm thơ, nàng vốn định vì Lục Dương giải vây, lại không nghĩ rằng Lục Dương thế mà thật có thể làm thơ ở ngay hiện trường.
Nàng nhìn lướt qua mấy dòng chữ ngắn ngủi này, liền toát ra thần tình kích động giật mình, hai tay không cầm được run rẩy, đây quả thật là lời văn Lục Dương đạo hữu sáng tác ngay hiện trường hay sao?
Nàng đều làm tốt chuẩn bị nếu thi từ Lục Dương không được, nàng sẽ thay Lục Dương viết chữ đọc thêm lời văn.
Vạn vạn không nghĩ tới, Lục Dương đạo hữu tài hoa cao như thế.
- Tiểu thư?
Thị nữ chú ý tới dị dạng của Diệp Mộng Âm, nhỏ giọng nhắc nhở.
Diệp Mộng Âm như mới tỉnh ở trong mộng, lấy lại tinh thần, an ổn tâm thần, chuẩn bị đọc thơ.
- Diệp đạo hữu làm sao còn không đọc thơ?
Chung Ý nhíu mày, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, tất cả mọi người rất kỳ quái.
Đúng lúc này, sau lụa mỏng xanh truyền đến giọng nói thanh thúy của Diệp Mộng Âm: - " Thanh Ngọc Án - Nguyên Tịch ".
Mọi người an tĩnh lại, đều muốn nghe xem Lục Dương viết là cái gì, là vè hay là thơ hay.
- Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
- Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
- Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
- Phụng tiêu thanh động,
- Ngọc hồ quang chuyển,
- Nhất dạ ngư long vũ.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Người đang ngồi đều không thể không đắm chìm bên trong cảnh sắc, bài ca này miêu tả, không cách nào tự kiềm chế:
- Nhất dạ ngư long vũ... Chỉ ngắn ngủi vài câu, liền miêu tả cảnh tết Nguyên Tiêu sinh động như thế.
Không ít thi từ miêu tả cảnh sắc tết Nguyên Tiêu, nhưng chỉ dùng rải rác vài câu, liền đắm chìm trong huyễn tưởng, lại là mấy trăm năm qua chưa từng có qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận