Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 17: Có từng nghe nói về Lục Địa Kiếm Tiên chưa?

"Lục sư huynh, theo như muội nhớ thì huynh là Kiếm Linh Căn ?" Đào Yêu Diệp thoáng liếc nhìn thanh bảo kiếm cổ xưa bên eo Lục Dương và vết chai khi cầm kiếm lâu ngày trên lòng bàn tay của Lục Dương, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có sự thay đổi như vậy, đủ chứng minh sự khắc khổ luyện kiếm của Lục Dương.
Lục Dương gật đầu, khiêm tốn mà nói: "Miễn cưỡng có thể coi là một kiếm tu."
Tu sĩ được phân loại theo các loại sở trường khác nhau, chẳng hạn như đan tu, phù tu, trận tu, thể tu, kiếm tu,…vân vân. Trong số đó, kiếm tu có sức tấn công mạnh nhất, không ai muốn đối đầu với kiếm tu khi chiến đấu cùng cảnh giới.
Kiếm tu nổi tiếng nhất với việc một kiếm phá vạn pháp, mặc ngươi có đạo pháp thông thiên, tự ta phá nó bằng một kiếm.
Tương ứng với kiếm tu là tu sĩ đạo pháp, dù ngươi có kiếm pháp thông thiên, ta cũng có thể phá một kiếm bằng vạn pháp.
Kiếm tu có những chiêu thức nổi tiếng như một kiếm phá vạn pháp, kiếm mở thiên môn, phi kiếm,…vân vân, tất cả đều là những chiêu thức nổi danh của kiếm tu.
Áo trắng như tuyết, chân đạp phi kiếm, đạp gió rẽ sóng, đây là phong thái hiên ngang đến nhường nào?
Tu tiên mong muốn điều gì, một là phải mạnh, hai là phải bảnh, vừa hay kiếm tu lại hoàn hảo mà đáp ứng hai tiêu chí này, không biết bao nhiêu tu sĩ khát khao trở thành kiếm tu, chỉ tiếc rằng không có thiên phú kiếm đạo, không có duyên với kiếm tu.
"Vậy sau khi Lục sư huynh học được phi kiếm, huynh sẽ làm gì?"
Đào Yêu Diệp chưa từng nghe qua có kiếm tu nào sợ độ cao.
Người khác tu tiên để phi thiên độn địa, tiêu dao tự tại, còn vị Lục sư huynh này tu tiên e rằng không phải độn địa thì độn địa, tiêu dao tự tại.
Lục Dương nói một cách đầy trịnh trọng: "Kiếm tiên không chỉ gắn liền với việc bay trên trời, Đào Yêu Diệp sư muội có từng nghe nói về lục địa kiếm tiên chưa?"
Đào Yêu Diệp ngẩn ra một chút, nhìn Lục Dương nghiêm túc như vậy, câu ‘lục địa kiếm tiên’ lại nghe quen tai đến thế, liền tiện thể gật đầu.
"Ai nói tiên nhân đều cao cao tại thượng? Tiên nhân, tiên nhân, cuối cùng cũng có chữ 'nhân', tiên ở trên trời, người ở dưới đất, tiên nhân ngao du giữa trời đất, trên có thể hái trăng sao, dưới có thể vào vực thẳm, không bị gò bó."
"Thuật ngữ 'Lục Địa Kiếm Tiên' chính là minh chứng cho việc kiếm tiên không chỉ ở trên trời, mà cũng có thể đi dạo trên mặt đất, một kiếm bay ra, có thể lấy thủ cấp yêu ma nghìn dặm xa!"
"Mục tiêu của huynh chính là trở thành một ‘Lục Địa Kiếm Tiên’ như vậy!"
Đào Yêu Diệp vừa định gật đầu theo bầu không khí, may mà sự bình tĩnh tích lũy hàng ngày khiến cô phản ứng lại, phát giác ra vấn đề: "Không phải, huynh chờ đã, muội chỉ nghe qua Lục Địa Thần Tiên, câu 'Lục Địa Kiếm Tiên' là từ đâu ra vậy?"
Lục Dương im lặng mà nhìn chằm chằm Đào Yêu Diệp ba giây, giống như đang ấp ủ bí mật vạn cổ trong lòng, hắn từ từ nói.
"Huynh tự nghĩ ra."
Thái độ chân thành khiến Đào Yêu Diệp không biết phải nói gì.
Đào Yêu Diệp không còn thảo luận nhiều về chủ đề này, chỉ trong ba ngày gần nhau, hình tượng của Lục sư huynh trong tâm trí cô đã sụp đổ hoàn toàn.
Lúc ở vòng khảo hạch đầu tiên, cô đã tận mắt chứng kiến Lục Dương kiểm tra ra Kiếm Linh Căn, lúc đó Lục Dương trong tâm trí Đào Yêu Diệp bèn giống như một thanh kiếm khai thiên cương trực công chính, im lặng ít nói nhưng lại như chẳng gì không phá được.
Sau khi vòng hai kết thúc, cô nghe Lục Dương kể về phương pháp vượt qua khảo hạch độc đáo, cảm thấy kiếm tu có tư duy linh hoạt, thành tựu tương lai có thể còn cao hơn.
Lúc ở vòng thứ ba, ở Vấn Tâm Sơn, cô gần như mệt mỏi đến mức mở mắt không ra, cho rằng dù là ai cũng không thể leo lên bậc thứ năm mươi, lúc đó cô thấy Lục Dương leo lên bậc thứ năm mươi và vượt qua khảo hạch thành công. Thành công của Lục Dương đã đem lại niềm tin lớn cho cô, từ đó cô mới có ý chí tiếp tục leo núi, thuận lợi vượt qua vòng ba.
Một năm sau, gặp lại Lục sư huynh sợ độ cao còn đặc biệt giỏi nói chuyện.
Cô hiểu được điều gì gọi là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.
"Nhẩm tính thời gian, cũng đến lúc chúng ta phải xuống thuyền rồi."
Lục Dương trải ra một tấm bản đồ lớn, bản đồ được vẽ rất chi tiết, Vấn Đạo Tông, đế thành của vương triều Đại Hạ, núi cao sông dài, thành thị quan trọng và các động tiên phúc địa đều được đánh dấu trên đó.
Đây là một phần tám bản đồ của Đại Lục Trung Ương.
Trên bản đồ còn có một dấu chấm đỏ nhỏ, di chuyển rất chậm. Nếu không chú ý, còn tưởng rằng chấm đỏ đang đứng yên.
Chấm đỏ biểu thị vị trí hiện tại của hai người.
Đây không phải là một tấm bản đồ bình thường, mà là một pháp bảo cần thiết cho việc đi lại.
Bản đồ dù tinh xảo nhưng xã Thái Bình là một nơi quá nhỏ, bản đồ không thể hiển thị ra được, có thể hiển thị ra quận Khúc Hà đã tốt lắm rồi.
Chiếc thuyền bay này khởi hành từ Vấn Đạo Tông, đến đế thành của vương triều Đại Hạ, có biết bao nhiêu vạn dặm đường, đừng nói xã Thái Bình, bèn là quận Khúc Hà ở khoảng cách này cũng chỉ là một điểm nhỏ không đáng kể, trên bản đồ chỉ miễn cưỡng để lại một cái tên.
Thuyền bay sẽ không dừng lại ở nơi nhỏ như quận Khu Hà, nếu nơi nào cũng có thể dừng lại được, thì tốc độ của thuyền bay phải giảm đi đáng kể, lợi thế về mặt hiệu quả không hơn bao nhiêu so với xe ngựa.
Chiếc thuyền bay này chỉ dừng lại ở một số điểm vận chuyển lớn như Vấn Đạo Tông, Thành Thanh Vân, Thông Thiên Cốc, Núi Phục Long và đế thành.
Lục Dương từng nghe đại sư tỷ kể, muốn xuống thuyền bay, chỉ cần trực tiếp nhảy xuống là được.
Nghe xong, khóe mắt của Lục Dương giật liên tục.
Thuyền bay giống như máy bay của kiếp trước, tốc độ rất nhanh, hiệu quả tối ưu, sự khác biệt lớn nhất là hành khách của kiếp trước chỉ có thể ngoan ngoãn chờ máy bay hạ cánh rồi mới rời máy bay, trong khi hành khách của thế giới tu tiên muốn lúc nào nhảy xuống thì nhảy xuống lúc đó.
Nổi bật lên tính tự do phóng khoáng.
Đây là lần đầu tiên Lục Dương nhảy xuống thuyền, và trong lòng rất hào hứng.
Biểu hiện cụ thể là chân run lẩy bẩy.
Đây là ở độ cao hàng vạn mét trên không.
“Lục sư huynh, huynh biết cách xuống thuyền không?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Dương ưỡn ngực, có chút kiêu hãnh.
Ở độ cao hàng vạn mét trên không, nếu không dùng kỹ xảo, trực tiếp rơi thẳng xuống, kể cả người ở giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kì cũng sẽ bị va thành thịt vụn.
Lục Dương đã hỏi qua đại sư tỷ, rốt cuộc phải xuống thuyền như thế nào, đại sư tỷ không trả lời, chỉ nói không được đọc sách hay hỏi người khác, phải tự mình nghĩ ra cách, nuôi dưỡng thói quen tốt, độc lập suy nghĩ.
Sau đó, Lục Dương đã thành công trong việc tìm ra cách xuống thuyền, thực hiện tốt chuẩn bị để xuống thuyền.
Không chỉ hai người Lục Dương và Đào Yêu Diệp chuẩn bị xuống thuyền, mà còn có bảy, tám người lạ khác.
Lục Dương, Đào Yêu Diệp và bảy, tám người lạ đứng sát mép thuyền, xếp thành một hàng.
Bảy, tám người lạ lấy ra những chiếc ô giấy tiêu chuẩn.
Đào Yêu Diệp lấy ra chiếc ô giấy đỏ đã được cô tinh luyện kỹ.
Lục Dương lấy ra dù nhảy.
“Hửm?”
Lục Dương cảm thấy mình dường như không hòa nhập với nhóm, tại sao mọi người lấy ra vật dụng không giống với mình?
Lúc Lục Dương đang thắc mắc họ định làm gì, một người đàn ông trung niên mặc áo đen hấp tấp cầm ô, nhảy ra khỏi thuyền.
Người đàn ông trung niên áo đen lao xuống như một viên đạn pháo, tốc độ ngày càng nhanh.
Y không hề hoảng loạn, từ từ rót linh khí vào ô giấy, linh khí nhẹ nhàng như tơ tựa vải, giống như một con rắn xanh khéo léo, từ phía tay cầm mà lên, quấn quanh khung ô.
Chiếc ô giấy dường như có sự sống, tỉnh dậy từ giấc ngủ đông, duỗi ra cơ thể, người đàn ông trung niên áo đen rơi chậm dần, nhẹ nhàng lơ lửng, bình yên tiếp đất.
Người đàn ông trung niên áo đen buông tay, chiếc ô giấy đóng lại, hóa thành một vệt sáng, xuyên qua biển mây, quay trở lại thuyền bay.
Chiếc ô giấy không phải vật dụng của người đàn ông trung niên áo đen, mà là do thuyền bay mượn tạm cho khách hàng sử dụng.
Bảy, tám người lạ và Đào Yêu Diệp cùng quay sang nhìn về phía Lục Dương, ngay cả trong mắt Đào Yêu Diệp cũng đầy vẻ khó hiểu.
Họ cầm ô trong tay là để chuẩn bị nhảy khỏi thuyền, còn huynh đeo một cái túi lớn để làm gì?
Bề ngoài, Lục Dương bày ra vẻ mặt bình thản, đối diện với ánh mắt khó hiểu của mọi người còn giữ được nụ cười tươi tắn, như thể kẻ khác người không phải là hắn.
Thực chất, trong lòng hắn đang dậy sóng, đầy điều muốn khịa nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Muôn vàn lời nói hóa thành một câu - Đại sư tỷ, tỷ hại đệ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận