Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 64: Cái Bóng

Dựa vào lương tâm mà cân nhắc, Lục Dương không thu đi toàn bộ quần áo của Tần Nguyên Hạo, còn để lại một cái quần lót để che đậy.
Nhẫn trữ vật, một loại pháp bảo khá là phổ biến giữa các người tu tiên.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền đã làm nhiều lần thống kê về ‘pháp bảo được ưa chuộng nhất’, nhẫn trữ vật với lượng phiếu bầu cao được chọn đứng vị trí đầu tiên.
Ra ngoài du lịch, đi chu du khắp đại lục, giấu bảo vật và tiền riêng, là một pháp bảo không thể thiếu trong gia đình.
Hơn nữa, giá của nhẫn trữ vật không đắt, ngay cả tu sĩ giai đoạn Luyện Khí cũng có thể mua được, chỉ là không gian nhỏ đi rất nhiều.
Hàng năm, có rất nhiều tu sĩ giai đoạn Luyện Khí mua nhẫn trữ vật, thương hội Lạc Địa Kim Tiền sẽ được phần lợi nhuận rủng rỉnh túi, là một hạng mục có doanh thu lớn.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền mỗi năm còn ra mắt phiên bản cải tiến của nhẫn trữ vật - chủ yếu là làm mặt ngoại hình đẹp hơn, không có thay đổi về không gian bên trong.
Pháp bảo đầu tiên mà đại đa số người sử dụng khi trở thành tu sĩ chính là nhẫn trữ vật, mang giá trị kỷ niệm rất lớn.
Bất kể Chánh Đạo hay là Ma Đạo đều sử dụng nhẫn trữ vật, đương nhiên Tần Nguyên Hạo cũng không ngoại lệ.
Phía trên là những ấn tượng của Tần Nguyên Hạo đối với nhẫn trữ vật.
Gã ta đã sống vài chục năm, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người dùng nhẫn trữ vật để thu nạp quần áo của kẻ địch!
Điều này hợp lý không!
Thực ra thì rất hợp lý, thứ nhẫn trữ vật không thể thu nạp là những vật linh tính có chủ như vật sống, ma quỷ, linh bảo, và rõ ràng là quần áo của Tần Nguyên Hạo không thuộc loại này.
May thay Tần Nguyên Hạo, với tư cách đường đường là người trong Ma Đạo, lòng liêm sĩ từ sớm đã theo gió mà đi, cho dù mặc quần lót, gã ta vẫn có thể chiến đấu một cách bình thường!
Sau đó, gã ta nhìn thấy Mạnh Cảnh Chu móc ra một quả cầu ghi hình.
"Khốn nạn, bọn ngươi thuộc giáo phái nào, có thù sâu oán nặng gì với ta!" Tần Nguyên Hạo quả quyết rằng nhóm người Lục Dương là đồng đạo của ba giáo phái còn lại.
Cho dù bây giờ nhóm người Lục Dương có nói bản thân họ là Chánh Đạo, thì Tần Nguyên Hạo cũng chả tin.
Hắn chỉ nghĩ không thông, tuy rằng bản thân có kết oán với người khác, nhưng gã ta làm việc trước giờ đều có chừng mực, chẳng bao giờ kết mối tử thù với ai.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cũng nhìn Lục Dương với ánh mắt là lạ, dường như không ngờ Lục Dương có thể nghĩ ra một phương thức tấn công độc đáo như vậy.
"Đối phó với bàng môn tả đạo không cần nói đạo nghĩa giang hồ, cùng nhau lên!" Lục Dương kêu gọi hai người.
Ba người bọn họ cùng nhau ra tay, yêu hổ nửa bước Kim Đan cũng phải chết, thì nói chi đến Tần Nguyên Hạo, người chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Bọn họ từng nghĩ đến việc đấu đơn độc đối đầu với Tần Nguyên Hạo, với tư cách là thiên tài, họ có tự tin có thể chiến đấu vượt cấp.
Tuy nhiên, để đảm bảo việc ổn thỏa, vẫn là ba người họ cùng ra tay là cách tốt nhất.
Tần Nguyên Hạo vứt đi lòng xấu hổ, xúm vào chiến đấu với ba người họ.
Ánh kiếm tựa nước, phóng khoáng như vẩy mực, hào khí ngất trời, Tần Nguyên Hạo liên tiếp lùi lại, không dám trực tiếp đối đầu với kẻ địch!
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cùng lúc tung ra cả bốn quyền, như thể núi cao ập xuống, nện vào ngực của Tần Nguyên Hạo, khiến gã ta không ngừng ho ra máu!
Tần Nguyên Hạo thoáng lật bàn tay, ba cây kim độc mỏng như sợi tóc xuất hiện ở đầu ngón tay, cắm vào ngực của ba người họ.
Nào ngờ ba người họ như không có chuyện gì xảy ra, kiếm và quyền chẳng hề có chút dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng đánh càng hăng.
Lục Dương từ sớm đã đoán được rằng đối phương có thể sẽ sử dụng độc, nên đã uống Giải Độc Đan từ trước.
Nếu xét theo ý nghĩa nghiêm ngặt, Giải Độc Đan đáng ra không nên gọi là Giải Độc Đan, mà gọi là Tiêu Độc Đan thì thỏa đáng hơn.
Nguyên lý của Giải Độc Đan là bao bọc độc dược nhân lúc chất độc còn chưa phát tác, rồi theo mồ hôi mà thải ra ngoài cơ thể.
Từ đầu chí cuối, độc dược cũng chẳng phát huy tác dụng, thì nào có chuyện giải độc?
Tần Nguyên Hạo thầm nói chẳng lành, đối phương đã chuẩn bị quá chu toàn, toàn bộ các thủ đoạn thâm độc của bản thân chẳng thể thi triển, cho dù có thi triển cũng không thâm độc bằng đối phương.
Cơ bắp của Mạnh Cảnh Chu căng phồng, gân xanh nổi cả lên, trong mắt của Tần Nguyên Hạo, nắm đấm từ nhỏ thành lớn, nhanh đến nỗi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chuyện quái lạ lại xảy ra lần nữa, cú đấm của Mạnh Cảnh Chu có lực bộc phát cực mạnh với thế không thể cản, Trúc Cơ Hậu Kỳ ăn phải một cú đấm như thế thì không chết cũng phế, nhưng Tần Nguyên Hạo lại chẳng hề hấn gì cả.
Tần Nguyên Hạo cười khẩy, gã ta từng nói, những người này chẳng thể đánh bại mình!
Sau một phen giao chiến, Lục Dương cuối cùng đã phát hiện chân tướng về công pháp của Tần Nguyên Hạo. Hắn vung xuống một đường kiếm, hào quang chớp nhoáng, kiếm khí hừng hực, thế không thể cản.
Đường kiếm này không chém vào bất cứ nơi nào khác, chính là cái bóng của Tần Nguyên Hạo!
"Chết tiệt!" Tần Nguyên Hạo dính đòn, không thể nhịn được mà la lên.
"Quả nhiên, đêm qua chính là ngươi giết chết băng trộm, điểm yếu của ngươi là cái bóng!"
Lục Dương nghĩ đến Tần Nguyên Hạo lúc đi ra từ Thanh Lâu, nhận được mệnh lệnh của đà chủ mà hành động, chắc hẳn chính là đi giết băng trộm.
Chỗ dựa lớn nhất bị nhìn thấu, Tần Nguyên Hạo không còn ham hố đánh nhau nữa, cơ thể của gã ta biến mất, cái bóng di chuyển nhanh như bay trên mặt đất.
Dù cho gã ta đánh không lại đối phương, thì cũng tràn đầy tự tin rằng bản thân có thể trốn chạy. Mặc cho kiếm của ngươi có sắc bén hơn nữa, không lẽ còn có thể chém chết cái bóng hay sao?
"Ba tên tiểu bối các ngươi, ta nhớ bọn ngươi rồi, bọn ngươi cứ chờ sự báo thù vô tận của ta đi, ha ha ha ha..." Tần Nguyên Hạo tự cảm thấy rằng bản thân đang nắm giữ ưu thế, cười lớn không ngừng.
Đột nhiên, một tia sáng trắng chiếu vào cái bóng, Tần Nguyên Hạo tức thì phát ra tiếng kêu thảm thiết, tương đương với việc xé một miếng thịt từ trên người của gã ta.
Tụ Quang Trận, một dạng trận pháp đơn giản hấp thu nguồn sáng để phát ra ánh sáng, dễ dàng thông thạo, thoáng học liền biết, nhưng cũng là một trận pháp hết sức vô dụng, tuy nhiên, hiệu quả lại rất tốt khi được sử dụng ở đây.
Bất đắc dĩ, Tần Nguyên Hạo chui ra khỏi cái bóng, che chắn ánh sáng trắng, lỗ hỏng của cái bóng cũng biến mất không còn tăm hơi.
Vết thương của gã ta được phục hồi.
"Xem ra bọn ngươi đã chuẩn bị chu đáo khi đến đây, nhưng vậy thì sao? Không lẽ bọn ngươi ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng chỉ với mỗi Tụ Quang Trận này bèn có thể làm khó ta hay sao?"
Tần Nguyên Hạo cười nhạo nói: "Các ngươi không biết rằng ánh sáng càng mạnh thì cái bóng càng mạnh à?"
Lục Dương thong dong điềm tĩnh, tung ra nhiều Tụ Quang Trận hơn, cũng cười nhạo nói: "Vậy ngươi có từng nghe Vô Ảnh Đăng chưa?"
- Giải thích, "Vô Ảnh Đăng" là đèn không hắt bóng, đèn được dùng trong phẫu thuật được thiết kế thông minh với các bóng đèn phụ gắn xung quanh bóng chính. Chính vì thế, trong quá trình phẫu thuật khi bác sĩ đưa tay vào mổ sẽ không bị bóng che mờ những phần xung quanh. Hết giải thích.
Tần Nguyên Hạo thoáng lưỡng lự, gã ta không hề biết Vô Ảnh Đăng là vật chi, nhưng gã ta nghe thấy Lục Dương nói như vậy, trong đáy lòng liền nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Lục Dương không có rổi hơi đi giải thích nguyên lý trong quá trình chiến đấu với đối thủ, hơn mười mấy luồng sáng trắng dội vào người của Tần Nguyên Hạo, cái bóng phát ra tiếng kêu xì xèo, bất kể Tần Nguyên Hạo phô ra cơ thể để che chắn ánh sáng hay lui vào cái bóng, cũng không tài nào ngăn chặn quá trình này.
Cái bóng trở nên nhạt nhòa, cho đến sau cùng, nhạt đến mức không thể phân biệt bằng mắt thường.
Nguyên lý của Vô Ảnh Đăng không phải là làm mất đi cái bóng, mà là làm cho cái bóng nhạt đến mức gần như không tồn tại.
Tần Nguyên Hạo gào lên một tiếng, chui ra từ cái bóng gần như vô hình. Bản thể của gã ta đã không còn cách nào để trốn trong cái bóng nữa.
Ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, như cầu vồng ngoài khung trời, thình lình xuất hiện, khiến người ta khó mà phòng bị cho được, xuyên thủng cơ thể của Tần Nguyên Hạo.
Lục Dương chờ đợi chính là khoảnh khắc này.
"Căng thật, suýt chút nữa thì để gã ta chạy thoát rồi." Mạnh Cảnh Chu thấy Tần Nguyên Hạo đã chết, thở phào một hơi, nếu để gã ta chạy thoát, sự chuẩn bị trong mấy ngày qua bèn thành công cốc.
Mạnh Cảnh Chu nghĩ rằng họ đã chuẩn bị đủ chu toàn, Tần Nguyên Hạo có chấp cánh cũng khó thoát, ai ngờ công pháp của đối phương có liên hệ với cái bóng, rất khó để giữ chân đối phương.
Mạnh Cảnh Chu cười mỉm mà đẩy vào vai Lục Dương một cái: "May mà trước khi xuất phát, huynh đã nói phải làm ra Tụ Quang Trận."
"May mắn mà thôi, đệ chỉ hoài nghi công pháp của gã ta có liên hệ đến cái bóng, chẳng có bằng chứng cụ thể."
"Nhưng hãy khoan vui mừng quá sớm, phi tang xác và chứng cứ rồi mới ăn mừng cũng chưa muộn."
Dưới sự đề xuất của Lục Dương, ba người họ đốt Tần Nguyên Hạo thành xác khô không thể phân biệt được diện mạo, rồi vứt vào trong hang của yêu hổ, sau đó đánh sập lối vào hang động.
Như vậy, trừ khi tận lực soát núi, bằng không thì ai cũng chẳng thể tìm thấy nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận