Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 94: Chẳng lẽ đây chính là quyển sách trong truyền thuyết ẩn chứa...

Đối mặt với những lời vu cáo hãm hại mà Lục Dương đưa ra một cách thành thạo, Mạnh Cảnh Chu khinh bỉ phản bác: "Cái gì mà ta dọa y chạy mất? Huynh không nghe người ta nói à, nói rằng trong tương lai, huynh sẽ có dây dưa nhân quả với Tiên Nhân."
"Nói không chừng là do huynh đã làm chuyện trời oán người than gì đó, khiến cho Tiên Nhân giận đến mức hợp sức trấn áp huynh!"
Lục Dương xua tay: "Chuyện đó không thể xảy ra, trước giờ ta luôn tự nhận thức rõ về hành vi của mình, không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, chắc chắn là cái cớ do Lạc Bốc bịa ra."
Hai người lần lượt đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, kiên quyết không thừa nhận vấn đề này là do mình gây ra.
Man Cốt thoáng mở miệng, muốn nói rằng phải chăng đây là do hai người các huynh có vấn đề, nhưng cuối cùng y cũng không nói ra.
Sau vài ngày tiếp xúc, Lan Đình dần quen với phong cách nói chuyện của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, đối mặt với cuộc tranh luận của họ, cô chỉ xem như gió thoảng bên tai.
"Nhìn xem, phía trước chính là thương hội Lạc Địa Kim Tiền, để ta dẫn mọi người đi dạo một vòng!"
Ở trước cửa thương hội Lạc Địa Kim Tiền, có đặt một con heo ú cầm đồng tiền trên tay, chính là linh vật kinh điển của thương hội.
Lục Dương nghe danh của thương hội Lạc Địa Kim Tiền đã lâu, muốn đi dạo một vòng.
Bên trong thương hội được trang trí tối giản, khắp nơi đều thể hiện sự tinh tế, phong cách trưng bày khác hẳn với phong cách cố gắng khoe tài sản bản thân của những thương hội thuộc dạng nhà giàu mới nổi.
Thương hội Lạc Địa Kim Tiền không cần khoe khoang, tên của chính họ đã nói lên tất cả.
Trên Đại Lục Trung Ương, tên của thương hội đệ nhất thiên hạ, người người đều biết, nhà nhà đều hay.
Những mặt hàng trưng bày trong thương hội làm cho Man Cốt rối cả mắt, có những viên đan dược được đại sư dày công luyện chế, có những linh bảo được thợ thủ công dốc hết tâm huyết để rèn, có những thiên tài địa bảo được đào ra từ hiểm địa bởi những người bất chấp hiểm nguy, có những phù chú và trận pháp biến đổi từ đơn giản đến phức tạp...
Man Cốt nhìn vào giá cả được ghi chú trên đó, cảm thấy mình là một thằng cùng đinh không mua nổi bất cứ thứ gì.
Man Cốt nhận thấy hai người Mạnh Cảnh Chu và Lan Đình như cưỡi ngựa xem hoa mà đi dạo trong thương hội, như thể đang dạo chơi trong sân vắng, chẳng phiền muộn về giá cả, điều này cũng có thể hiểu được.
Nhưng y phát hiện thấy Lục huynh, người có gia tài ngang ngửa mình, cũng giữ thái độ không quan tâm đến giá cả, điều này khiến y cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
Man Cốt khẽ hỏi: "Lục Huynh, đồ ở đây đắt quá, đệ cũng không mua nổi."
Tất nhiên Man Cốt không thể nào ngay cả một món hàng cũng mua không nổi. Điều y muốn nói là bản thân không mua nổi những món hàng trông có vẻ lợi hại, phù hợp cho giai đoạn Trúc Cơ sử dụng.
Lục Dương nhìn Man Cốt với vẻ ngạc nhiên: "Mua? Tại sao phải mua đồ ở đây? Huynh nhìn những viên đan dược và pháp bảo này, dù trông chúng hào nhoáng, đắt đỏ, nhưng thực tế chúng chỉ là bình hoa. Xét về tính thực dụng, thì nào có thể so sánh được với những thứ do tông môn làm ra."
Man Cốt gật đầu, điều này cũng đúng. Bánh quẩy của môn phái vừa rẻ lại bền, hơn nữa còn nhai được lâu, hơn một tháng trôi qua rồi, cây bánh quẩy mà Lục huynh tặng cho Mạnh huynh vẫn còn lại nửa cây.
"Hơn nữa, không có tiền thì không biết kiếm tiền sao? Với gia tài của chúng ta, tùy ý bán một món hàng cũng có thể kiếm được tiền. Huynh xem này, đệ sẽ biểu diễn một lần cho huynh xem."
Vừa dứt lời, Lục Dương liền tìm tới một người phục dịch đang lặng lẽ đứng ở một bên: "Cho hỏi, chỗ này của các người có thu mua pháp thuật không?"
Người phục dịch lịch thiệp trả lời: "Xin chào, có thu mua, nhưng bọn tại hạ chỉ thu mua những thứ không có trong thương hội, công pháp thông thường bọn tại hạ đều đã có. Xin hỏi quý khách có phải muốn bán công pháp không?"
Lục Dương gật đầu: "Ở chỗ ta có một quyển Thuật Biến Hình, trong lúc biến hình còn có thể tấn công, đây là bí pháp không thể truyền lại của gia tộc ta."
Người phục dịch hết sức ngạc nhiên, y đã làm việc ở đây mười năm, nhưng chưa từng nghe nói còn có dạng thuật biến hình như thế này.
"Xin mời quý khách đi về phía này, hôm nay có một buổi đấu giá, có bậc thầy giám định Dương Huyền Linh trấn giữ ở đây, để tại hạ mời bậc cao niên như ông ấy giám định giá trị thuật biến hình của quý khách."
Bốn người họ được mời vào một căn phòng, trong đó có một người cao niên đeo kính đang cúi đầu đọc sách, người cao niên ấy già lọm khọm, vừa nhìn liền biết là hạng người thấy nhiều biết rộng. Có vẻ ông ấy chính là Dương Huyền Linh.
Người phục dịch thì thầm nói nhỏ vài câu bên tai của Dương Huyền Linh.
"Ồ? Còn có pháp thuật như vậy ư? Ta biết rồi, ngươi lui ra đi."
"Bốn vị, ta nghe nói ở chỗ các vị có loại thuật biến hình có thể tấn công trong lúc biến hình?"
"Đúng vậy." Lục Dương lấy ra quyển Lục Thị Tượng Hình Quyền của mình.
Dương Huyền Linh im lặng một hồi: "... Nếu mắt ta chưa mờ đến nỗi nhìn nhầm chữ, thì trên sách viết là Tượng Hình Quyền?"
Lục Dương tiến tới, gạch bỏ ba chữ ‘Tượng Hình Quyền trên bìa sách, thay bằng ‘Thuật Biến Hình’.
"Bây giờ thì nó là thuật biến hình rồi."
Dương Huyền Linh lần đầu gặp phải người đặt tên một cách tùy tiện như vậy, làm lâu năm trong nghề này, quả nhiên là loại người nào cũng có thể gặp được.
Dương Huyền Linh chậm rãi lật từng trang sách, phân tích từng chữ một, sau đó tức giận nói: "Đây chẳng phải chính là Tượng Hình Quyền sao?"
"Sao lại vậy được?" Lục Dương vô cùng kinh ngạc, "Đây chắc chắn là thuật biến hình, nhìn đây, ta biểu diễn một lần cho ông xem!"
Lục Dương liền đánh một bài Tượng Hình Quyền ngay tại chỗ, từ Man Cốt biến thành Mạnh Cảnh Chu, sau đó lại biến thành yêu hổ, hắn đánh với khí thế hùng hổ, trông có vẻ rất có uy lực.
Dương Huyền Linh trừng mắt nhìn cả nửa ngày trời, nhưng cũng không hiểu được Lục Dương biến hình như thế nào.
Bài quyền mà hắn đánh đích thị là Tượng Hình Quyền, quá trình hoàn toàn giống như sách viết, đối phương cũng không có lén lút sử dụng bất cứ pháp thuật nào.
Vậy phải định giá bao nhiêu?
Dương Huyền Linh vuốt râu, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn hiểu rõ: "Thuật biến hình của ngươi quả thật có chút thú vị, xem như vật phẩm thông thường mà đặt ở bên ngoài để bán thì quá lãng phí. Bằng không đem quyển Thuật Biến Hình này đi đấu giá đi, lát nữa sẽ có một phiên đấu giá."
"Được."
Tại hiện trường phiên đấu giá, Lục Dương nhìn thấy một người quen cũ.
Đó chính là người đã luyện thành thần công nhổ đá, Trì Tự Long.
Bản thân Trì Tự Long không có ngụy trang, như cách mà gã từng tự giới thiệu trước đây, hành sự huênh hoang, không thích ngụy trang.
Với tu vi của gã, thậm chí trong cả quận Diên Giang này cũng có thể xếp mấy hạng đầu, quả thật không cần phải ngụy trang.
Ngồi bên cạnh Trì Tự Long là một người mặc áo choàng đen, Lục Dương đoán người đó chính là sát thủ Thẩm Tiến Nghĩa.
Lục Dương chủ động ngồi bên cạnh Trì Tự Long, gã thấy Lục Dương đeo một chiếc mặt nạ đậu hủ ấu trĩ, khinh bỉ mà lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng.
Không biết tại sao, gã nhìn thấy đối phương liền rất sôi máu.
Một đấu giá viên ăn mặc tinh tế bước lên bục, trông có vẻ đã trải qua đào tạo chuyên nghiệp, không sử dụng đến tu vi, giọng nói cũng rất vang dội, toàn bộ hội trường đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Mọi người, chào buổi chiều, cảm tạ mọi người đã đến ủng hộ, tại hạ cũng không nhiều lời, chúng ta lập tức bắt đầu."
"Món hàng được đấu giá đầu tiên trong hôm nay, là ba viên Trúc Cơ Đan."
Khi lời này vừa nói ra, cả hội trường đều trở nên xao động, không ngờ phiên đấu giá lại bắt đầu với món hàng nặng ký như vậy.
Những người đến tham gia phiên đấu giá đa số đều ở giai đoạn Luyện Khí Trung hoặc Hậu Kỳ, giai đoạn Luyện Khí Tiền Kỳ tự biết rằng tài lực có hạn, nên sẽ không tham gia buổi đấu giá.
Ngay cả những tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ cũng động lòng rồi, nhà ai mà không có hậu bối trong giai đoạn Luyện Khí?
Lục Dương thì không có.
Hắn suy nghĩ một lúc, phát hiện trong số những người mà mình quen biết, chỉ có tu vi của bản thân thuộc loại thấp.
Khi cổ nhân thời Thượng Cổ mở ra con đường tu hành, tự nhiên không mượn ngoại vật, tự mình Trúc Cơ, nhưng Trúc Cơ như vậy có rủi ro cực lớn, không biết đã có bao nhiêu người chết trong quá trình Trúc Cơ.
Sau đó, có người đã nghiên cứu ra Trúc Cơ Đan, có thể nâng cao hiệu suất Trúc Cơ, Trúc Cơ Đan không những có thể tăng tỉ lệ thành công, mà còn có thể đảm bảo không để lại ẩn họa, hoặc là tu vi sa sút sau khi Trúc Cơ thất bại.
Ngay cả đệ tử của Tiên Cung như Lan Đình, trong lúc Trúc Cơ cũng đã sử dụng Trúc Cơ Đan.
Cô ấy truyền âm hỏi: "Khi Trúc Cơ, các vị có uống Trúc Cơ Đan không?"
Lục Dương lắc đầu: "Quan niệm sử dụng đan dược của bọn người tại hạ có chút tiên tiến, khi Trúc Cơ, bọn tại hạ trực tiếp ăn nguyên liệu của Trúc Cơ Đan, dùng cơ thể của bản thân làm lò luyện đan, tôi luyện nguyên liệu, để công hiệu của thuốc triệt để tan trong kinh mạch."
"Thông qua nghiên cứu bèn phát hiện ra rằng phương thức này có hiệu suất hấp thụ cao nhất đối với công hiệu của thuốc."
"Lúc Thất Trưởng Lão của đỉnh Đan Đỉnh còn trẻ, ông ấy vì để có thể đưa ra kết luận này, đã lập đi lập lại mà Trúc Cơ một trăm lần, số liệu tuyệt đối đáng tin cậy."
"Lúc ấy Thất Trưởng Lão còn có được danh hiệu 'Tu sĩ Trúc Cơ mạnh nhất', sau đó do Trúc Cơ quá vững chắc, quá trình kết đan hết sức đau đớn, giống như bị mắc sỏi thận."
Lan Đình nghe xong thì chỉ biết im lặng.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, ba viên Trúc Cơ Đan đã được bán.
"Vật phẩm được đấu giá tiếp theo là một cuốn Thuật Biến Hình." Đấu giá viên lấy ra quyển sách mà Lục Dương vừa mới nhờ đấu giá.
Lục Dương khẽ ‘ơ’ một tiếng, lẩm bẩm bằng giọng nói mà vừa hay để cho Trì Tự Long có thể nghe rõ: "Chẳng lẽ đây chính là quyển sách trong truyền thuyết ẩn chứa..."
Trì Tự Long, người vốn không thấy hứng thú với quyển sách này lập tức trở nên hăng hái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận