Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 224: Chút linh thạch này có lẽ không đủ dùng

Hai tên cảnh giới Kim Đan luồn lách trong thành của quận Lạc Phượng, hiển nhiên họ đã thuộc nằm lòng đường đi, ban đêm, quận Lạc Phượng sẽ sắp xếp tu sĩ tuần tra, hai người này khéo léo tránh né tuyến đường tuần tra.
Lúc này, Lý Hạo Nhiên bị Tô Y Nhân gọi dậy, sau khi nghe vị hôn thê nói tóm lược đầy đuôi của sự tình, thần sắc của y có chút kỳ quái.
"Mạnh sư huynh khoe giàu cuối cùng cũng bị người ta nhòm ngó rồi?"
"Cái gì gọi là khoe giàu, ta có tiền còn không thể nói với người khác sao?" Mạnh Cảnh Chu trừng mắt, khi hắn ta làm thiếu gia nhà họ Mạnh ở Đế Thành, ai dám nhòm ngó tới đồ của hắn ta?
Tô Y Nhân dẫn theo ba người lén lút đi theo hai tên cảnh giới Kim Đan, khi đang luồn lách trên mái nhà, Lục Dương liếc thoáng qua phía đuôi mắt, thấy có bóng người ở xa cũng đang luồn lách trên mái nhà giống mình.
"Buổi tối trong quận Lạc Phượng sôi nổi vậy sao?"
Lục Dương vốn định rượt qua kia xem thử tình hình, bèn thấy hai tên cảnh giới Kim Đan nhảy vào một tòa tư dinh tường cao, chỉ đành trước tiên quan tâm chuyện trước mắt.
"Đệ nhớ nơi này là... phủ thái thú?" Lý Hạo Nhiên hơi do dự, nghi ngờ là bản thân nhớ lầm.
Hoàng Huyết Thạch năm trăm ngàn linh thạch quả thực quý giá, nhưng vẫn chưa quý giá đến mức khiến một vị thái thú động lòng.
Trừ phi Hoàng Huyết Thạch mà Mạnh sư huynh mua có ẩn tình khác.
Tư dinh tường cao có trận pháp bao phủ, không biết cách mà tùy tiện vào trong, sẽ bị người trong tư dinh phát hiện.
Tô Y Nhân phớt lờ trận pháp, thuận lợi dẫn ba người tiến vào tư dinh.
"Lão gia, bọn thuộc hạ trở về rồi." Hai tên cảnh giới Kim Đan cung kính nói với người đàn ông trung niên đang đứng chắp tay sau lưng.
Lý Hạo Nhiên chưa gặp qua thái thú, không biết người đàn ông trung niên này có phải thái thú hay không, hoặc là nhân vật dạng như quản gia gì đó.
Người đàn ông trung niên bình thản 'ừm' một tiếng: "Lấy được món đồ đó chưa?"
Hai người có chút hổ thẹn: "Gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bọn thuộc hạ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, nên không tiếp tục đi ăn cắp món đồ đó."
"Chuyện ngoài ý muốn?"
"Vâng, bọn thuộc hạ ở nhà Lý Hạo Nhiên gặp phải người cũng đi ăn trộm món đồ đó, tuy bọn chúng không tiết lộ thân phận, nhưng thuộc hạ nghi ngờ chúng là người mà nhà họ Mạc phái tới."
"Chuyện như thế nào, nói tường tận xem."
Hai người thuật lại đầu đuôi góc ngọn tình cảnh lúc đó, nào ngờ lão gia tức giận đùng đùng: "Hừ, các ngươi bị lừa rồi! Kẻ các ngươi gặp căn bản không phải người của Mạc Gia, mà là đệ tử Vấn Đạo Tông!"
"Nếu ta đoán không sai, hiện giờ bọn họ đang nghe lén trên mái nhà!"
"Ta cũng đã nói đến nước này rồi, các ngươi ra đi, mọi người cởi mở thẳng thắn nói chuyện một chút."
Lý Hạo Nhiên giật mình, vừa định hiện thân, thì bị Lục Dương kéo lại.
Lục Dương lắc đầu, không nói gì.
Lão gia đợi cả nửa ngày cũng không thấy có ai xuất hiện: "Xem ra những người các ngươi gặp quả thật là người của Mạc Gia, quả nhiên người của Mạc Gia cũng đã biết sự tồn tại của món đồ đó."
Ông ta vừa rồi chỉ thuận miệng gạ một phen.
Ngày hôm qua ông ta nghe thuộc hạ báo lại, biết có ba vị đệ tử Vấn Đạo Tông cảnh giới Trúc Cơ đến quận Lạc Phượng, trong đó một vị là người địa phương trong quận Lạc Phượng. Nhưng ông ta cũng không để tâm tới chuyện này.
Nào ngờ chiều nay thuộc hạ báo cáo, nói một vị đệ tử Vấn Đạo Tông trong số đó đã mua một khối Hoàng Huyết Thạch cực kỳ hiếm có, còn đi các cửa hàng khác tìm Hoàng Huyết Thạch tương tự.
Ông ta nghe thuộc hạ miêu tả hình dạng Hoàng Huyết Thạch, trong lòng giật thót, nghi ngờ là khối Hoàng Huyết Thạch có vấn đề kia.
Tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Vấn Đạo Tông, nếu bị Vấn Đạo Tông phát hiện ra dấu vết thì gay go rồi.
Ông ta phái hai tên thủ hạ đi trộm Hoàng Huyết Thạch mang về, lại đụng phải nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc là gia tộc lớn nhất trong quận Lạc Phượng, không hợp với thái thú như ông ta, luôn muốn nắm thóp ông.
"Chậc, cũng không biết món đồ đó bị tuồn ra ngoài bằng cách nào, đã hỏi chủ của hàng bán món đồ đó chưa?"
"Người đã không còn ở đây nữa rồi, nghe người phụ việc nói, ông chủ tiệm kiếm được một khoản lớn, dẫn vợ con ra ngoài du lịch rồi, trong phút chốc không thể về được, giờ chỉ còn mấy người phụ việc trông nhà."
"Đúng là khiền người ta ghen tị mà."
"Hả, lão gia, người vừa nói gì cơ?"
"Không có gì."
Thái thú thầm nghĩ đợi làm xong phi vụ này, ông ta cũng sẽ dẫn vợ con đi nơi khác dạo một chuyến.
"Bên khu mỏ nói sao, bao giờ thì xong việc? Dù sao đi chăng nữa cũng không thể cứ mãi dùng lý do sụp hầm mỏ để ngăn thợ mỏ vào đào được."
Lý do như sụp hầm mỏ chỉ có thể kéo dài nhất thời, dù sao trong giới tu tiên, chỉ cần tìm vài tu sĩ có cảnh giới cao thì có thể trực tiếp đào ra một hầm mỏ mới.
Lấy bản thân thái thú làm ví dụ, chỉ cần ông ta ra tay, nửa ngày là có thể đào thông một hầm mỏ, lúc này, ông ta tuyên bố với bên ngoài là tu luyện gặp trục trặc, trong nửa tháng này không thể ra tay được.
"Họ nói còn cần ba ngày nữa."
"Bảo họ tăng tốc độ lên, nhưng phải chú ý giữ bí mật, tuyệt đối không để người ngoài biết việc này, việc này không chỉ liên quan tới chúng ta, mà còn liên quan tới lợi ích của Phụng tộc!"
"Vâng!"
Nhóm bốn người Lục Dương nghe xong thoáng sững người, nghe lời lẽ của thái thú, ông ta còn thông đồng với Phụng Tộc?
Kèm theo việc Đại Thế sắp đến, tình thế tranh giành cấu xe lẫn nhau giữa Đại Lục Trung Ương và các thế lực khác có chiều hướng gia tăng, trong đó bao gồm mâu thuẫn giữa Đại Lục Trung Ương và Yêu Tộc.
Trong Yêu Tộc, có kẻ muốn khai chiến với vương triều Đại Hạ, có người muốn hòa hoãn quan hệ với vương triều Đại Hạ, cùng đối mặt với nguy cơ Đại Thế, cho nên nội bộ yêu tộc chia thành phe chủ chiến và phe chủ hòa.
"Chỉ là không biết Long Tộc và Phụng Tộc thuộc phe nào."
Lục Dương nghe nói Yêu Tộc phái đi không ít gián điệp, thâm nhập vào Đại Lục Trung Ương, có ý đồ âm thầm quấy rối.
"Hơn nữa, biết sau khi họ hoàn thành việc này thì phải đối đãi với họ thế nào rồi chứ?"
Nói tới đây, thái thú lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng bất đắc dĩ không thể không làm thế.
Hai tên cảnh giới Kim Đan thoáng sững sờ, ngay sau đó trong mắt lộ ra sát ý.
"Người đang nói... mấy ngày này tính là bọn họ tăng ca, phải tính cho họ lương gấp ba?"
"Đúng vậy."
Thái thú quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của hai tên cảnh giới Kim Đan, ngẩn người một thoáng.
"Sao các ngươi lại có ánh mắt như vậy?"
Giọng điệu của hai tên cảnh giới Kim Đan có chút ai oán: "Lão gia, khi bọn thuộc hạ làm ca đêm người trước giờ chưa từng nói sẽ trả thêm tiền công cho bọn thuộc hạ, giống như tối nay vậy."
Cho dù giai đoạn Kim Đan không cần ngủ, cũng không thể ban ngày dùng xong bọn này rồi ban đêm lại tiếp tục dùng chứ?
Bà xã còn đang đợi trong chăn cơ mà.
Sao người khác tăng ca được trả thêm tiền công, còn họ thì làm không công?
"... Bọn ngươi cũng sẽ được trả thêm tiền công."
"Lão gia, khối Hoàng Huyết Thạch kia làm sao bây giờ?"
"Hừ, nếu như đã lén lút không được, vậy thì làm công khai, ngày mai các ngươi giả làm thương nhân, nói khối Hoàng Huyết Thạch đó rất hiếm, bỏ ra số tiền lớn mua về!"
"Số tiền lớn là bao nhiêu?"
"Một triệu linh thạch!" Thái thú không tin, vụ mua bán lãi ròng năm trăm ngàn linh thạch như thế này, mà đệ tử Vấn Đạo Tông cảnh giới Trúc Cơ lại không động lòng?
Hai tu sĩ cảnh giới Kim Đan lộ vẻ do dự.
"Sao vậy, có gì muốn nói thì nói đi."
"Lão gia, vị đệ tử Vấn Đạo Tông kia có lẽ không thiếu chút linh thạch này."
"Vậy thì một triệu năm trăm ngàn linh thạch!" Thái thú bất chắp rồi, ông ta không tin hai triệu linh thạch vẫn chưa đủ để đối phương buông tay?
"Có lẽ vẫn là không đủ."
"Hai triệu!"
"Vẫn không đủ."
Thái thú tức giận: "Vậy các ngươi nói, rốt cuộc cần bao nhiêu linh thạch thì đối phương mới chịu buông tay! Ta không tin, đối phương bất quá là cảnh giới Trúc Cơ, có thể có bao nhiêu linh thạch chứ, đối mặt với hai triệu linh thạch mà không động lòng ư!"
"Bọn thuộc hạ nghe nói đối phương là trưởng tử nhà họ Mạnh."
Nhà họ Mạnh, trưởng tử, hai từ này kết hợp lại với nhau, tương đương với việc quyền thế và tài phú ngút trời, không ai dám chọc đến.
Nhà họ Mạnh với tư cách thế gia đứng đầu Đại Lục Trung Ương, uy danh truyền xa.
Thái thú nghe vậy lửa giận càng bùng phát, hoàn toàn không ngán thân phận của Mạnh Cảnh Chu: "Trưởng tử nhà họ Mạnh thì sao, cùng lắm thì tối mai ta đích thân đi trộm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận