Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 247: Ta nói đây là một sự cố ngoài ý muốn, các hạ có tin không?

Dưới sự giải thích của Lục Dương, mọi người cuối cùng cũng biết họ vừa rồi đã phạm phải một sai lầm lớn, Kim Đan màu đen mà họ nghiên cứu cả nửa ngày trời hoàn toàn không phải là Kim Đan.
Cũng không thể trách mọi người, Đảm Sơn Trư gan cùng mình, nhưng tình trạng tiết mật quá mức gây ra sỏi mật trong gan từ trước tới nay chỉ xuất hiện ở giai đoạn Kim Đan trở lên, Ngũ Hiệp Ưng Sơn trước đó cũng không có tư cách tiếp xúc với yêu thú Kim Đan, nên không biết cũng là lẽ thường tình.
Điều quan trọng nhất là, ai mà có thể ngờ được cảnh giới Kim Đan còn có thể mắc sỏi gan?
"Việc này rất bình thường mà." Đối mặt với câu hỏi của Lục Dương, Bất Hủ Tiên Tử nói với lẽ đương nhiên, "Phàm nhân mắc sỏi gan thông thường, cảnh giới Kim Đan mắc sỏi gan giai đoạn Kim Đan, hợp tình hợp lý."
"Đây là do ngươi thiếu kiến thức thôi, ngươi biết vi-rút chứ, trú ngụ trong cơ thể thời gian dài có thể khiến ngươi phát bệnh ấy, ta còn từng thấy khi tu vi của tu sĩ tăng trưởng, vi-rút cũng theo đó mà tăng trưởng, vi-rút cúm cảnh giới Nguyên Anh, ngươi có từng thấy qua chưa?" Bất Hủ Tiên Tử dương dương tự đắc mà khoe khoang những kiến thức kỳ quái.
Lục Dương lắc đầu, đừng nói là từng thấy qua, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe nói.
"Thời Thượng Cổ tu vi của vi-rút tăng trưởng cùng với sinh linh, gây ra không ít rắc rối. Ứng Thiên Tiên thiết lập lôi kiếp, trong đó cũng có cân nhắc đến việc giúp cho các tu sĩ có tu vi cao tiêu diệt vi-rút, để các tu sĩ giết chết vi-rút khi độ lôi kiếp." Bất Hủ Tiên Tử lại nói ra một bí mật.
"Lão Tam, sau này không biết hàng thì đừng có la lối lung tung!" Lão đại mũi diều hâu mắng Lão Tam - người phụ trách việc mổ xẻ.
Lão Tam cũng thấy oan ức, lúc nãy các người kẻ sau còn suy đoán hăng hơn người trước, ai ai cũng không nhận ra đó là sỏi gan, giờ lại đổ tội lên đầu ta?
Làm lão đại thì cũng không thể ăn nói càn quấy như vậy chứ.
Lão Tam vừa nghĩ vừa thuận tay lấy túi mật của Đảm Sơn Trư ra.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái... Đảm Sơn Trư gan cùng mình không phải là tính từ, mà là mô tả dựa trên sự thật.
"Độ gan lỳ của Đảm Sơn Trư quả thực không nhỏ, gặp yêu là húc, ngay cả khi đụng phải Long tộc và Phụng tộc cũng không ngoại lệ." Bất Hủ Tiên Tử nói dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
"Không sợ chọc giận quần chúng sao?"
"Không đâu, ai cũng tránh như tránh tà. Ngươi nghĩ xem, phương thức chiến đấu chủ yếu của yêu thú chính là dùng miệng và nanh vuốt để sống mái với nhau. Ngươi đánh bại Đảm Sơn Trư, bị mật văng khắp người, vừa đắng vừa chát, ai chịu nổi chứ?"
"Nhưng ta dựa trên đặc tính của Đảm Sơn Trư, đã sáng tạo ra một món cao lương mỹ vị, được đón nhận rộng rãi."
"Tiên tử đã sáng tạo ra món gì?"
"Mướp đắng hầm mật, thanh nhiệt giải độc."
Lục Dương vô thức rùng mình một cái: "Thứ này mà cũng được đón nhận rộng rãi sao? Ai có diễm phúc được nếm thử vậy?"
"Cửu Trọng Tiên á, hồi đó y còn chưa thành tiên, cơ thể trúng kịch độc, được ta cứu về. Ta thấy y thoi thóp hơi tàn, bèn nấu cho y một bát mướp đắng hầm mật thanh nhiệt giải độc."
"Y mơ màng tỉnh lại, uống xong một ngụm, nói được một chữ 'tốt', rồi lại hôn mê bất tỉnh."
"Có lẽ là do khi đó y trúng độc nên cơ thể không tự chủ được, lúc thấy ta bưng đồ ăn tới còn điên cuồng giãy giụa, khi nói chữ 'tốt' thì vẻ mặt dữ tợn, đúng là đáng thương."
"... Đúng là rất đáng thương."
"Vậy đã giải được độc chưa?"
"Giải được rồi, sau khi tỉnh dậy, y nôn mửa cả nửa ngày, nôn hết độc tố ra ngoài."
Lục Dương trầm mặc.
Cách giải độc này sao không giống với tưởng tượng của mình nhỉ?
"Không nói nữa, đi chiến đấu đi."
Bất Hủ Tiên Tử dứt lời, lại lần nữa đá Lục Dương ra khỏi không gian tinh thần.
"Chiến đấu?"
Lục Dương lẩm bẩm một câu, đột nhiên bừng tỉnh, mở rộng thần thức, dò xét xung quanh.
"Không có ai ư? Không đúng, ở dưới đất!"
Lục Dương cúi đầu, chỉ thấy mặt đất lõm xuống, có yêu thú ở phía dưới.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Lục Dương lớn tiếng nhắc nhở mọi người, con yêu thú dưới đất mang đến cho hắn một cảm giác khiếp đảm.
Ầm !
Con giun đất có bề ngang to thùng nước từ trong đất chui ra, trên người giun đất có bốn vòng bạc, lấp lánh dưới ánh trăng, nó há to cái miệng gớm ghiếc, một ngụm nuốt trọn hai con heo rừng vừa mới mổ xong.
Có sự nhắc nhở của Lục Dương, mọi người tránh né kịp thời, trước khi giun đất xuất hiện, đã nhanh chóng nhảy ra xa, rút lui khỏi nơi này.
"Đây là thứ gì vậy?" Mạnh Cảnh Chu kinh hãi, giun đất mà còn có thể mạnh thế này sao?
"Đó là Ngân Hoàn Thiên Vương Giun!" Lục Dương liếc mắt thì đã nhận ra lai lịch của yêu thú.
Cặp đôi phụ trách đào đất trong Dược Viên mà ông Ba canh giữ chính là loại này, ồ, bây giờ là hai cặp rồi, hai cặp Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, là vương giả trong giun đất.
Đôi phu thê trong Dược Viên có năm vòng bạc trên người, vòng thứ sáu đang ngưng tụ, đồng nghĩa với việc họ có tu vi Hóa Thần Đỉnh Phong.
Con giun đất trước mắt có bốn vòng bạc, hẳn là có tu vi giai đoạn Nguyên Anh.
Hơn nữa điều càng phiền toái hơn đó là kiếm pháp mà Lục Dương vẫn luôn tự hào khó có thể gây ra uy hiếp với con giun đất này, rất có thể xuất hiện tình huống chém xuống một kiếm, lại trở thành hai con giun đất, lúc đó thì càng rối rắm hơn.
Khi Ngân Hoàn Thiên Vương Giun nuốt chửng con heo rừng thứ ba đang nướng trên Tam Vị Chân Hỏa, nó vẫn chưa thỏa mãn mà chuyển ánh mắt về phía Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chưa từng đối mặt với đối thủ trong cảnh giới Nguyên Anh, Ngũ Hiệp Ưng Sơn trong tình huống này cũng không giúp được gì.
"Hám Thiên Lục Thức!" Mạnh Cảnh Chu tiên phong ra đòn, hai tay siết thành quyền, gân xanh nổi lên, khí thế hùng hậu, như thể có thể lay động đất trời.
Nào ngờ trên người Ngân Hoàn Thiên Vương Giun có một lớp chất nhầy, một quyền đầy sức mạnh của Mạnh Cảnh Chu ngay cả da cũng không xé rách nổi, lực đạo đã bị tản mát hết.
Ngân Hoàn Thiên Vương Giun vẫy đuôi, trực tiếp quét bay Mạnh Cảnh Chu, đánh gãy tận mấy cái xương của hắn ta.
Nếu không phải hắn ta là thể tu, thì một đòn này đã có thể lấy mạng hắn ta rồi.
Khoảng cách giữa giai đoạn Nguyên Anh và Trúc Cơ quá lớn, cách biệt cả một cảnh giới Kim Đan.
"Phá!"
Lục Dương hét lớn một tiếng, thi triển Phá Tự Quyết, ánh kiếm như thác nước, xé toạc rào cản âm thanh, xé toang bóng tối, thân kiếm gánh lấy ánh trăng, tựa như một kiếm có thể sát thần.
Đây là chiêu thức mạnh nhất mà Lục Dương có thể thi triển.
Kiếm Thanh Phong đâm xuyên lớp chất nhầy của Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, đâm vào cơ thể, Ngân Hoàn Thiên Vương Giun đau đớn, định quật chết tên Nhân Tộc này.
Nó ra sức lăn lộn, mỗi khi Lục Dương chạm đất, liền thi triển Súc Địa, tránh việc ngã trên mặt đất, bị đè chết.
Lục Dương dùng sức cổ tay, muốn đâm lên, ngặt nổi thể xác của Ngân Hoàn Thiên Vương Giun quá mạnh mẽ, cơ thể căng cứng, trực tiếp kẹp chặt lấy kiếm Thanh Phong trong người.
"Gừ, gừ..." Ngân Hoàn Thiên Vương Giun phát ra tiếng thấp trầm, như thể đang cười nhạo hành động vô nghĩa của Lục Dương.
Đương nhiên là nó có thể nói, nhưng đối mặt với đám Nhân Tộc yếu đuối này, nó chả bỏ giao lưu với bọn họ.
Nó bất chợt há miệng, táp về phía Lục Dương, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Dương rút ra kiếm Thanh Phong, tránh được một đòn này.
Lòng Lục Dương thoáng trùng xuống, Phá Tự Quyết là một đòn toàn lực của hắn, có thể chém giết yêu thú Kim Đan Hậu Kỳ, thậm chí cả giai đoạn nửa bước Nguyên Anh, nhưng một kiếm này không hề làm tổn thương đến căn cơ của Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, mà còn chọc giận nó.
Điều quan trọng nhất là, một kiếm này cũng đã rút cạn hơn một nửa pháp lực của bản thân.
"Chậc, phiền phức rồi."
Ở phía bên kia, Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương cũng đã hết cách, hắn ta nhớ ra điều gì đó, từ trong ngực móc ra năm tấm phù truyền tống định hướng.
Nhưng ở đây có tổng cộng bảy người, hắn ta và Lục Dương chạy trốn, Ngân Hoàn Thiên Vương Giun tất nhiên sẽ không tha cho Ngũ Hiệp Ưng Sơn.
"Hai vị thiếu hiệp, không cần quan tâm đến bọn ta, các vị mau chạy đi!" Lão đại mắt diều hâu nhìn thấy phù truyền tống định hướng trong tay Mạnh Cảnh Chu, lớn tiếng quát.
Những người làm nghề này như bọn họ, sớm đã không đếm xỉa đến sống chết rồi.
Làm sao đây! Phải làm sao đây!
Mạnh Cảnh Chu nghiến răng, bỏ chạy không phải phong cách của hắn ta, nhưng nếu không chạy thì mọi người đều sẽ chết ở đây!
Cuối cùng, hắn ta nhắm mắt lại, rút ra một tấm phù truyền tống, ném cho Lục Dương: "Lục Dương, bắt lấy!"
Lục Dương cúi người lao tới, nào ngờ Ngân Hoàn Thiên Vương Giun cười gằn một tiếng, thân hình khổng lồ chắn ngang giữa hắn và Mạnh Cảnh Chu, truyền tống phù định hướng còn bị nó đè dưới cơ thể.
"Muốn chạy à?" Ngân Hoàn Thiên Vương Giun lần đầu tiên lên tiếng, cười gằn liên hồi, chế giễu hành động vô ích của Lục Dương.
"Chính là lúc này!" Lục Dương hô lớn.
"Còn cần ngươi phải nói sao?" Ở phía bên kia, giọng nói lười nhác của Mạnh Cảnh Chu vang lên, kích hoạt tấm phù truyền tống định hướng.
Hắn ta chính là đang chờ đợi giờ phút này.
Màn sáng hình lập phương vô hình bao phủ Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ra sức giãy giụa, nhưng màn sáng cực kỳ kiên cố, hoàn toàn không thể phá vỡ.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi mà Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, thì họ đã nghĩ tới lời giới thiệu của người phục dịch ở thương hội: "Nếu các vị đụng phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng trong rừng rậm, chỉ cần kích hoạt tấm phù truyền tống này, thì các vị sẽ được truyền tống trở lại Trấn Yêu Quan. Ngay cả khi yêu tộc cảnh giới Nguyên Anh ra tay, cũng không thể làm gián đoạn quá trình truyền tống!"
Suy nghĩ theo hướng ngược lại, nếu đã có thể bình an vô sự mà truyền tống con người về Trấn Yêu Quan, cớ sao không thể truyền tống yêu thú trở về?
Màn sáng hình lập phương bọc lấy Ngân Hoàn Thiên Vương Giun hóa thành một vệt sáng, bay về phía Trấn Yêu Quan.
Ba chữ 'Trấn Yêu Quan' to tướng trước cổng thành trực tiếp đóng băng Ngân Hoàn Thiên Vương Giun.
Thủ vệ nhìn thấy yêu thú giai đoạn Nguyên Anh đột nhiên xuất hiện, cảm thấy vô cùng khó hiểu, bọn họ đã làm việc hơn chục năm, chưa từng thấy yêu thú nào hống hách như vậy, thậm chí chẳng thèm ngụy trang, trực tiếp xông vào Trấn Yêu Quan.
"Nghiệt súc to gan, lại dám nhân lúc đêm tối tấn công Trấn Yêu Quan!"
Một tiếng nói hùng hồn từ bên trong Trấn Yêu Quan truyền ra, là tu sĩ trực đêm giai đoạn Hóa Thần .
Ngân Hoàn Thiên Vương Giun trơ mắt ra mà nhìn một người đàn ông vạm vỡ cường tráng bay ra từ trong thành, lao về phía bản thân, trong lòng rất là tuyệt vọng.
"Ta nói đây là một sự cố ngoài ý muốn, các hạ có tin không?" Ngân Hoàn Thiên Vương Giun cố gắng rặn ra một nụ cười.
Người đàn ông vạm vỡ cường tráng cười lạnh: "Ngươi đoán xem ta có tin hay không!"
Y giơ bàn tay khổng lồ ra, một phát vỗ chết Ngân Hoàn Thiên Vương Giun.
Bạn cần đăng nhập để bình luận