Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 130: Quy tắc

"Chuyện gì thế này?" Chiếc xe bay cấp tốc rơi xuống khiến Mạnh Cảnh Chu vô cùng hoảng hốt.
Trán Lục Dương úa mồ hôi lạnh, gắng hết sức bình sinh để vận chuyển thuật Phi Kiếm, nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục rơi. Hắn đã mất kiểm soát với Thanh Phong Kiếm, không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Bất Ngữ Đạo Nhân nói với giọng trầm: "Ở nơi này không thể sử dụng linh lực, tất cả pháp thuật đều mất tác dụng rồi!"
"Gì cơ?!"
Bất Ngữ Đạo Nhân hiểu nhiều biết rộng, đại khái có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Nếu thực sự đụng phải chuyện đó, thì ba người họ đúng là quá xúi quẩy rồi.
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này, việc quan trọng nhất bây giờ là cứu Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Ông ta đứng dậy, kéo toang nóc xe, một tay ôm Lục Dương, ôm Mạnh Cảnh Chu bằng tay kia, kẹp vào eo, sau đó nhảy thẳng xuống.
Mặc dù không thể sử dụng linh lực ở đây, nhưng cơ thể không bị hạn chế. Bất Ngữ Đạo Nhân thân là đại năng ở giai đoạn Hợp Thể, trực tiếp nhảy từ trên cao xuống cũng sẽ chẳng hề hấn gì.
Lục Dương cố mở mắt ra vài lần để kiểm tra tình hình, nhưng gió mạnh khi rơi xuống khiến hắn và Mạnh Cảnh Chu không thể mở mắt.
Ngay lúc họ sắp tiếp đất, Bất Ngữ Đạo Nhân buông tay, nhẹ nhàng giữ hai người họ lại, bản thân ông ấy tiếp đất trước tiên, mặt đất bị nện thành một hố lớn, ngay sau đó mới là Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tiếp đất, được Bất Ngữ Đạo Nhân đỡ lấy, hai thao tác diễn ra trong chưa đầy một giây.
Nếu Bất Ngữ Đạo Nhân trực tiếp ôm hai người họ tiếp đất, bản thân ông ấy sẽ không bị gì cả, nhưng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không tài nào chịu được va chạm như vậy, không chết thì cũng bị thương nặng!
"Phù, phù, phù!" Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vẫn chưa hết bàng hoàng, chuyến đi xa này quả là độc đáo, vừa ra khỏi cửa thì xe đã rơi.
"Đây là đâu?" Lục Dương nhíu mày, phát hiện ra rằng đây là một thị trấn nhỏ, trông khá bình thường, dù thế nào cũng nghĩ không thông vì sao không thể sử dụng linh lực ở nơi đây.
"Tại sao không có ai ra đây?" Lục Dương phát hiện ra vấn đề mới, lúc này mới đến giờ Hợi, vừa rồi khi xe bay hạ cánh có tiếng động cực lớn, tại sao lại không có lấy một người ra đây để kiểm tra tình hình?
Chẳng lẽ không có người sống trong thị trấn nhỏ này, đây là một thị trấn ma?
Không đúng, những ngôi nhà tranh và quán trọ đều đang thắp nến, thông qua cửa sổ giấy còn có thể nhìn thấy bóng người lướt qua, chắc chắn là có người.
Tình huống gì đây?
Lục Dương cảm thấy nơi này toát ra một cảm giác ly kỳ và quái dị.
Hắn nhìn về phía Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu lắc đầu, hắn ta cũng không rõ tình hình.
Bất Ngữ Đạo Nhân đi đến xác của chiếc xe bay, lôi Kiếm Thanh Phong ra từ dưới đáy xe. Kiếm Thanh Phong là món quà mà Vân Chi tặng Lục Dương, chất lượng cực cao, chỉ với mức độ này thì khó có thể làm tổn hại đến nó.
“Cầm lấy, dùng để phòng thân.” Bất Ngữ Đạo Nhân đưa Kiếm Thanh Phong cho Lục Dương, ông ấy tuyệt nhiên không còn vẻ cười hề hề như trước, mặt mày nghiêm túc.
Bất Ngữ Đạo Nhân phát hiện ra rằng sự áp chế của nơi này đối với linh lực cực kì lợi hại, ngay cả ông ta cũng không thể điều động linh lực.
Đột nhiên, một tờ giấy xuất hiện trong tay ba người họ, chi chít chữ viết, mặt trước và sau đều có chữ.
Quy tắc của Bố Y Trấn.
Điều thứ nhất: Linh khí không tồn tại trong phạm vi của thị trấn, không thể sử dụng linh lực.
Điều thứ hai: Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, những ngôi nhà tranh và phòng của quán trọ với cửa đóng là hoàn toàn an toàn, ngoài ra những nơi khác đều nguy hiểm.
Điều thứ ba: Nhất thiết phải rời khỏi nhà tranh và quán trọ vào giờ Tỵ, trước giờ Tuất, không thể trở lại nhà tranh hoặc quán trọ.
Điều thứ tư: Nhất định phải đi ngủ trước giờ Tý.
Điều thứ năm: Không được đi vào phòng có chữ ‘Thiên’.
Điều thứ sáu: Nếu nghe thấy tiếng gõ cửa hoặc tiếng gõ cửa sổ trong nhà tranh, quán trọ, bất kể đối phương nói gì, cũng không được mở cửa hoặc cửa sổ.
Điều thứ bảy: Trong thị trấn chỉ có chó vá và chó trắng, không có chó đen, nếu nhìn thấy chó đen, phải lập tức chạy trốn.
Điều thứ tám: Trường tư đã bị bỏ hoang nhiều năm, thị trấn không có ông giáo, chỉ có tiếng chó sủa truyền ra từ bên trong trường tư, sẽ không có tiếng đọc sách.
Điều thứ chín: Người mặc áo màu xám là ông giáo trường tư, nếu đụng phải ông giáo trường tư, bất luận đối phương có nói gì, cũng cần phải giả vờ như không nghe thấy.
Điều thứ mười: Không được nhìn thẳng vào mắt ông giáo trường tư, nếu nhìn thẳng vào mắt ông giáo trường tư, thì sẽ biến thành chó đen.
Điều thứ mười một: Tất cả thức ăn trong thị trấn đều được cung cấp miễn phí, có thể tự ý lấy, nhưng không được ăn bánh bao nhân thịt.
Điều thứ mười hai: Coi chừng người của quan phủ, những người mặc áo màu đen là người của quan phủ. Nếu đụng phải người của quan phủ, hãy lập tức chạy trốn, dù đối phương có gọi gì cũng đừng quay đầu lại.
Điều thứ mười ba: Nếu cảm thấy có người đang theo dõi mình, hãy vững tin rằng đó là ảo giác, cần phải tránh biểu hiện sự bất an và bồn chồn ra ngoài.
Điều thứ mười bốn: Cơ thể sau khi chết được gọi là thi thể, thi thể có thể hoạt động là hiện tượng bình thường.
Điều thứ mười lăm: Nếu có vấn đề trong quán trọ, thì hỏi chủ quán trọ. Nếu có vấn đề ngoài quán trọ, thì hỏi chủ cửa hàng thuốc, nhưng không được nói chuyện với họ.
Điều thứ mười sáu: Sau khi đi vào phòng có cánh cửa màu đen, đừng nói chuyện, cũng đừng ăn bất kỳ thứ gì bên trong đó.
Điều thứ mười bảy: Đừng dễ dàng tin vào lời nói của người lạ, nhưng những gì mà người mặc áo màu trắng nói đều là sự thật.
Điều thứ mười tám: Có quái vật ăn thịt người ở nhà tổ.
Điều thứ mười chín: Nhà tổ là nơi an toàn.
Điều thứ hai mươi: Bá tánh của thị trấn này không được tiết lộ với người ngoài về những chuyện liên quan đến thị trấn.
Điều thứ hai mươi mốt: Rời khỏi thị trấn hoặc giết chết xã trưởng, thì không cần tiếp tục tuân thủ quy tắc của Bố Y Trấn.
Mặt trước và sau của tờ giấy trắng viết đầy quy tắc, sau khi Lục Dương đọc xong, tờ giấy tự nhiên biến mất.
"Đây là gì?" Trong lòng Lục Dương nảy sinh cảm giác hoang đường, quy tắc toát ra cảm giác chẳng lành.
"Chiêu trò do tu sĩ giai đoạn Hợp Thể bày ra!" Bất Ngữ Đạo Nhân nói với giọng trầm, nhìn thấy hai mươi mốt quy tắc này, ông ta cuối cùng cũng chắc chắn với suy đoán của mình.
Có đại năng giai đoạn Hợp Thể, hơn nữa dựa trên sự áp chế đối với mình, thì không chỉ có mỗi một tên trong giai đoạn Hợp Thể!
"Đồ nhi, Tiểu Mạnh, hai người các con có từng nghe nói 'Đại Thế sắp đến' chưa?"
Hai người họ gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lắm, khái niệm ‘Đại Thế sắp đến’ quá mơ hồ, họ không thể biết được cụ thể nó chỉ đến cái gì.
"Đại Thế sắp đến có khá nhiều biểu hiện, một trong số đó là những cường giả từ thời đại khác tỉnh dậy từ giấc ngủ say!"
"Hiện giờ, Linh Cơ trở nên rõ rệt, Đạo Vận sục sôi, càng dễ dàng tu hành và ngộ đạo hơn, thậm chí có người nói rằng có thể thành Tiên!"
"Thời đại Đại Kiền, Đại Ngu, đại năng xuất hiện lớp lớp, nhưng bị mắc kẹt bởi ngộ tính của bản thân, không thể đột phá thêm một bước, vì vậy họ nghĩ ra phương pháp ngủ sâu, dùng tuỷ linh thạch làm vật dẫn, phong ấn bản thân, chuyển vào trạng thái chết giả, đợi đến khi Đạo Vận trở nên sụi sôi, bọn họ sẽ tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu."
"Sau khi ý thức của họ tỉnh dậy, cơ thể vẫn chưa thức giấc hoàn toàn, cần phải đợi một khoảng thời gian, vì vậy họ sẽ sử dụng mọi thủ đoạn để bảo vệ bản thân, không làm bại lộ hành tung."
"Phân định khu vực, thiết lập quy tắc, giam cầm những người ghé ngang, chính là một trong những thủ đoạn trong đó."
"Các con biết sự khác biệt giữa giai đoạn Luyện Hư và giai đoạn Hợp Thể không?"
Hai người họ lắc đầu, những điều này đối với họ vẫn còn rất xa vời.
"Sự khác biệt giữa giai đoạn Luyện Hư và giai đoạn Hợp Thể nằm ở việc có nắm giữ được Quy Tắc hay không."
"Quy tắc?" Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lặp lại một cách vô thức.
"Tu sĩ ở giai đoạn Hợp Thể có thể lấy ý chí của bản thân họ làm chuẩn, để sửa đổi quy tắc thực tế trong một phạm vi nhất định, nhưng quy tắc bị sửa đổi không thể vi phạm thường thức quá mức, ví dụ như không thể thiết lập rằng Ta vô địch, bất tử trong phạm vi này, vân vân.... ."
"Bài khảo nghiệm của Thần Sông và Vấn Tâm Sơn mà các con gặp phải khi nhập tông, đều là biểu hiện của quy tắc."
"Giai đoạn Hợp Thể có khả năng kiểm soát quy tắc tương đối thấp, cần thiết lập nhiều quy tắc để hạn chế hoạt động của mọi người trong quy tắc."
"Giai đoạn Độ Kiếp, Tiên Nhân có độ kiểm soát quy tắc khác nhau, khoa trương nhất là Tiên Nhân, thành tiên ngưng tụ Đạo Quả, Đạo Quả chính là biểu tượng của quy tắc, quyền năng bao chùm cả thế giới."
Lục Dương nhớ lại Đạo Quả của Bất Hủ Tiên Tử - miễn là ai đó đọc tôn xưng và tiên danh của cô ấy, thì cô ấy có thể hồi sinh.
Nhìn từ kết quả, cá thể mang tên Bất Hủ Tiên Tử này là bất tử bất diệt.
Nhưng nhìn từ phạm vi toàn thế giới, điều này có nghĩa là Bất Hủ Tiên Tử có thể vượt qua mọi hạn chế về thời gian, không gian, linh hồn, thể xác, trực tiếp hồi sinh, vi phạm thường thức của thế gian, có thể nói là khủng khiếp!
Lục Dương nói với Bất Hủ Tiên Tử về suy đoán của mình, Bất Hủ Tiên Tử gật đầu, xác nhận cách nghĩ của Lục Dương: "Tuổi không cao, nhưng đầu óc cũng nhanh nhẹn đó chứ."
Lục Dương tạm thời không có tâm tư quan tâm đến lời chọc ghẹo của Bất Hủ Tiên Tử, lại nghe Bất Ngữ Đạo Nhân tiếp tục nói: "Dựa trên quy tắc, chỉ có thị trấn nhỏ này nằm trong phạm vi kiểm soát của đối phương, phạm vi kiểm soát quy tắc mà người ở giai đoạn Hợp Thể nắm giữ không nhỏ như vậy, đối phương sợ bị Tiên Nhân của vương triều Đại Hạ phát hiện!"
"Quy tắc mà ngay cả ta cũng bị hạn chế, chứng tỏ rằng đối phương không chỉ có một người ở giai đoạn Hợp Thể."
Bất Ngữ Đạo Nhân lộ ra ánh mắt hung tợn, ánh mắt như kiếm: "Ngũ Đại Tiên Môn và vương triều Đại Hạ đã hợp sức trừ khử nhiều tên ở giai đoạn Hợp Thể đang tỉnh giấc, xem ra, hôm nay ta cần phải trừ khử thêm vài tên!"
Ông ta vung cây phất trần, phất trần mỏng như lông bò, tung ra ngàn vạn luồng kiếm khí.
Kiếm Đạo là cốt lõi của Bất Ngữ Đạo Nhân, ông ấy lĩnh hội suốt cả đời, không cần sử dụng linh lực, vẫn có thể phát động kiếm khí!
Kiếm khí oanh tạc lên bức màn bảo vệ của thị trấn, màn bảo vệ không chống lại được kiếm khí, toạc ra một lỗ hổng.
Ở chỗ lỗ hổng, bốn bóng người đợi Bất Ngữ Đạo Nhân, quả thực không chỉ có một tên ở giai đoạn Hợp Thể!
Quy tắc mà bản thân chúng thiết lập, bản thân chúng cũng phải tuân theo, chúng không thể sử dụng linh lực trong thị trấn, phải ở bên ngoài thị trấn giải quyết Bất Ngữ Đạo Nhân.
"Giết lão ta!"
Bất Ngữ Đạo Nhân to giọng cười lớn, sải bước lớn đi ra, rời khỏi thị trấn, phát ra uy áp của giai đoạn Hợp Thể đỉnh phong, ứng chiến với bốn tên giai đoạn Hợp Thể!
"Chỉ dựa vào lũ phế vật như bọn bây còn muốn giết ta?"
Trước khi đi, ông ấy để lại một câu cho hai người Lục Dương: "Trận chiến này có thể kéo dài vài ngày, hai người các con ráng sống trong thị trấn!"
Lỗ hổng khép lại, Bất Ngữ Đạo Nhân biến mất ngoài thị trấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận