Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 43: Ông nội Sơn Thần của ngươi

"Nói như vậy, Vấn Đường Tông này rất lợi hại?" Lão thợ săn già hỏi.
"Không phải Vấn Đường Tông, mà là Vấn Đạo Tông." Tề Vũ sửa lỗi phát âm của người thợ săn già.
"Chờ đến ngày mai chúng ta đi đến quận Thanh Hoài, lúc đó chúng ta soạn một bức thư, gửi lên Ngũ Đại Tiên Môn, xin họ ra tay." Tề Vũ đã hỏi về quy trình cần làm khi gặp Đái Bất Phàm.
Lúc đó, hắn ta còn cảm khái rằng các quan viên địa phương chẳng có mấy tu vi lại cao cao tại thượng, không ngờ người đệ tử Tiên Môn ở trong chốn hồng trần còn bình dị dễ gần hơn.
Nhưng Tề Vũ cũng không biết địa vị của Đái Bất Phàm trong Vấn Đạo Tông, chỉ nghĩ rằng y là một đệ tử thông thường trong Tiên Môn.
Nếu thật sự biết rõ thân phận và tu vi của Đái Bất Phàm, e rằng không chỉ đơn giản là cảm khái như vậy.
Lão thợ săn vui mừng quá đỗi, vội vàng cảm ơn nhóm người Tề Vũ, còn nói nếu thực sự có thể giải quyết vấn đề yêu hổ, thì ngay cả phí dẫn đường cũng không cần, Tề Vũ vội vã nói không được, không được.
Không phải là họ không muốn tiết kiệm tiền, mà là họ không biết người thợ săn già đang nói câu xã giao hay lời nói thật lòng.
"Thật ngại quá, tiểu nữ đang đi trên đường thì gặp mưa to, không biết có thể lưu trú ở đây một đêm không?" Một bóng hình thướt tha xuyên thủng màn mưa, cô ấy mặc áo xanh váy sen, giữa trán mang nét âu sầu, khiến người ta không tự chủ được mà muốn đáp ứng yêu cầu của cô ấy.
Mọi người cùng lúc quay đầu mà nhìn A Dược, nãy mới nói có ma nữ, giờ thì đến thật rồi, cái mồm của tên tiểu nhà ngươi từng được khai quang hả?
"Không được!" Tề Vũ ngay lập tức từ chối yêu cầu của thiếu nữ áo xanh.
Nơi đây, trước không gần làng sau không gần xóm, trong rừng sâu núi thẳm đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, liên tưởng đến những gì người thợ săn già vừa nói, khiến hắn ta không thể không nghi ngờ.
Điều quan trọng nhất là, trên người của thiếu nữ áo xanh vẫn khô ráo!
Bên ngoài mưa to như ông trời đang trút nước, làm sao có thể khô ráo được?
Thiếu nữ áo xanh có chút tức giận, cảm thấy đám người này trông như có ăn học, lời lẽ nói ra lại khá là thất lễ.
“Các người đúng là không nói phải quấy, trước tiên không nói đến việc miếu sơn thần này vô chủ, các người cũng bất quá là trú mưa ở đây, lúc này bên ngoài đang mưa to, không lẽ để tiểu nữ cứ mãi trải pháp thuật ra để chắn mưa hay sao?!"
"Pháp thuật, cô nương là tu sĩ?" Tề Vũ không khỏi nói năng cẩn thận, hầu hết các tu sĩ đối xử với người phàm rất điềm đạm, nhưng nếu chọc giận họ, quả thật khó nói chắc được đối phương có thể làm ra những việc gì.
Hắn ta bắt đầu do dự.
Nhưng lão thợ săn lại có thái độ kiên quyết, dựa vào kinh nghiệm sinh sống trong rừng núi nhiều năm, ông ta cho rằng thiếu nữ áo xanh chắc chắn có vấn đề, nhưng ngôn từ lại uyển chuyển hơn nhiều: "Vị tu sĩ đại nhân đây, cô nương là tu sĩ, còn là con gái, ở chung một miếu với tám tên đàn ông như bọn người lão phu đây, truyền ra ngoài thì chung quy cũng không hay."
"Vậy đi, từ đây đi về phía Bắc có một đường núi, ở giữa đoạn đường núi có một căn nhà gỗ do bọn thợ săn lão phu xây tạm lên, khoảng cách này đối với bậc cao nhân như cô nương đấy bất quá là việc sải vài bước chân."
Lão thợ săn không có nói dối, ở đó thực sự có một căn nhà gỗ, nhưng không thể chứa hết đám người bọn họ, nên mới dẫn nhóm người Tề Vũ đến miếu Sơn Thần để tránh mưa.
Thiếu nữ áo xanh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của người thợ săn già cũng hợp lý, cô phận là con gái, mặc dù nói hành tẩu giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng có sự lựa chọn tốt hơn thì cần chi phải ở lại ngôi miếu tứ phía lọt gió này?
Sau khi thiếu nữ áo xanh rời đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng thiếu nữ áo xanh hoá thành một con mãnh hổ nanh ác, ăn thịt bọn họ.
"Được rồi, đi ngủ cả đi, ngủ đủ tinh thần để mai còn thức sớm lên đường , nơi quỷ này ta thật sự không muốn đến lần thứ hai." Tề Vũ vừa ngáp vừa nói, mí mắt trên và dưới như thể đang đánh nhau, buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Tề Vũ ban đầu muốn ngủ với đầu hướng vào trong, nhưng như vậy sẽ đối diện với tượng Sơn Thần, hắn ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn với tượng Sơn Thần, không dám đến quá gần, chỉ có thể để mọi người ngủ với đầu hướng về phía cửa.
Sắp xếp xong hai người thay phiên trực đêm, mọi người đều đi vào giấc ngủ.
Sau khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, đôi mắt của tượng Sơn Thần khẽ đảo, ánh mắt hướng xuống, nhìn chằm chằm mọi người.
Nhưng không ai nhận ra.
...
A Dược ngáp một cái, cặp mắt mơ hồ, giống như sẽ ngủ gục bất cứ lúc nào, y và một người khác trực ca đầu tiên.
"Buồn ngủ quá, muốn ngủ quá đi thôi.
"Ráng chịu một chút đi, ngươi cũng nghe thấy rồi, trong khu núi này không an toàn..."
"Đúng, ta không thể ngủ, ta còn chờ ma nữ đến ‘tập kích’ lúc đêm hôm."
"Mặt mũi ngươi cũng bình thường, không thấy trong sách nói rằng ma nữ thích người đẹp trai à, phải ‘tập kích’ ta mới đúng."
"Dạng người mà ma nữ thích là dạng thư sinh, ngươi chỉ mới đọc sách mấy hôm, ma nữ thích những người đọc nhiều sách thánh hiền như ta".
Hai người bắt đầu nhỏ giọng tranh cãi về con ma nữ trong tưởng tượng, càng nói càng hăng hái.
Đột nhiên, tiếng gầm trầm thấp vang lên, cơn mưa và tiếng sấm cũng chẳng thể che đậy được tiếng gầm này, hai người họ lập tức rùng mình, run cầm cập.
Khi hai người họ còn nghi ngờ đó có phải là ảo thanh hay không, thì một tiếng gầm trầm thấp khác lại vọng đến, khoảng cách càng gần hơn!
"Là con yêu hổ đó!" Hai người nhìn nhau, nhìn thấy sự sợ hãi của đối phương.
"Dậy hết đi, có yêu quái!" A Dược vội vàng hét lớn.
Mọi người giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ say, nắm chặt vũ khí, chăm chú mà nhìn chằm chằm bên ngoài ngôi miếu, mồ hôi lạnh không ngăn được mà tuôn ra từ trán, đôi chân cũng đang run lẩy bẩy.
Tiếng gầm biến mất, thay vào đó là tiếng thở nặng nề, dày đặc phát ra từ mũi, từ tiếng thở bằng mũi này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến đó là một vật to lớn đến nhường nào.
Một cái bóng đen xuất hiện trong màn mưa, thể tích của bóng đen càng lúc càng lớn, mọi người đều thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ.
Một cái đầu hổ vô cùng to lớn xuyên qua màn mưa, duỗi vào miếu Sơn Thần, Tề Vũ thậm chí có thể nhìn thấy rõ lông trên đầu hổ, rõ ràng từng sợi!
Toàn thân yêu hổ đi vào miếu thờ, mọi người thấy vậy đều lạnh toát sống lưng, không ngờ đây là một con hổ dài đến bốn mét!
Chân sau của yêu hổ dùng sức, không ngờ lại đứng thẳng lên!
"Lão Tôn, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tề Vũ nhỏ giọng hỏi, con yêu hổ này tuyệt nhiên không thể bị đánh bại bởi gậy gỗ trong tay họ.
Ai ngờ người thợ săn già đi thẳng về phía yêu hổ, cúi người nói: "Mời Hổ Quân dùng bữa."
"Ừm, làm cũng không tồi." Yêu hổ đó miệng nói tiếng người, không biết tu vi của nó ra sao.
Tề Vũ giận nhìn đến kẽ mắt như muốn rách ra, hận không thể dùng tay xé xác người thợ săn già.
Thiếu nữ mặc áo xanh đó không phải là ma trành, người thợ săn già luôn ở bên cạnh họ mới là ma trành!
Yêu hổ nở ra một nụ cười đầy nhân tính, nhạo báng nói: "Ban đầu, ta không muốn ăn thịt bọn ngươi, dẫu sao bọn ngươi quá đông, nếu chết sạch thì nói không chừng sẽ thu hút sự chú ý từ bên ngoài, nhưng không còn cách nào khác, không ngờ bọn ngươi lại muốn nói chuyện của ta cho Ngũ Đại Tiên Môn biết, vậy thì không thể giữ bọn ngươi rồi!"
Trong lúc nói chuyện, yêu hổ một chân ghì người thợ săn già lại: "Còn ngươi nữa, tật lắm mồm mãi không thay đổi, cứ phải kể truyện gì đó, còn cần ta ra tay để giải quyết, muốn ta giết ngươi lần nữa hay sao?"
Lão thợ săn liên tục xin tha, nói lần sau không dám nữa.
Yêu Hổ ‘hừ’ một tiếng: "Ngươi đã đuổi nữ tu sĩ kia đi, cũng coi như có công lao, công tội bù trừ cho nhau, lần này bèn không trừng phạt ngươi!"
Yêu hổ không có thói quen đùa bỡn với con mồi, nó nằm phủ phục mà tỉ mỉ quan sát Tề Vũ, cổ họng phát ra tiếng ‘khò khè’, như thể đang ngậm một cục đờm: "Ngươi là người thông minh nhất ở đây, nếu ngươi đồng ý trở thành thuộc hạ của ta, ta có thể luyện hoá ngươi thành ma trành, không chết cũng không sống."
Đã đến lúc này, Tề Vũ cũng không còn sợ nữa, chỉ vào người thợ săn già mà cười gằn không ngừng: "Giống như nó mà đi khắp nơi hại người, vậy thì không bằng chết quách đi cho rồi! Ta khinh!"
"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!" Yêu hổ nào từng chịu qua mắng nhiếc như vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, từng cơn sóng âm lan rộng, rung chuyển cả mái đình, như sắp sụp đổ vậy.
Yêu hổ không khuyên nhủ nữa, há to chiếc mồm lớn đầy gớm ghiếc, lao về phía nhóm người, Tề Vũ nhắm mắt, chờ cái chết ập đến.
Đúng lúc này, một thanh kiếm quân tử chen ngang giữa yêu hổ và Tề Vũ, ánh kiếm tỏa ra, như mặt trời lúc ban mai, đặc biệt loá mắt, cắt rách má của yêu hổ.
"Ai!?" Yêu hổ giận tím mặt.
"Ông nội Sơn Thần của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận