Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1166: Chặn đường

- Hạ Đế hiện tại đang rất cần tiên đào này, phải nhanh chóng đưa qua. Tình huống Hạ Đế hiện tại không lạc quan, chỉ sợ sống không được mấy ngày, chính là thời điểm phục dụng tiên đào. Duy nhất để Lục Dương không hiểu là, vì sao Đại sư tỷ không trực tiếp để Man Cốt đưa đến hoàng cung, ngược lại muốn để mình đưa qua. Tình huống bây giờ khẩn cấp, Lục Dương tạm thời nghĩ không ra nguyên do, liền chuẩn bị khởi hành tiến về đó. Vì để cho ổn thỏa, Lục Dương còn nói chuyện tiên đào cho Mạnh phụ, hi vọng Mạnh gia phái người cùng hắn đi tới hoàng cung. Thân phận ba người Ngao Linh đặc thù, nếu xuất thủ, giải thích không thông vì sao ba người các nàng muốn trợ giúp Lục Dương, có thể không xuất thủ tốt nhất vẫn là không xuất thủ.
- Không chịu ngưỡng cửa thọ nguyên, còn có thể tiếp tục kéo dài thọ nguyên, thế gian còn có tiên vật như thế?
Mặt Mạnh Phá Thiên lộ vẻ dị sắc, dù hắn Mạnh gia gia đại nghiệp đại, cũng chưa nghe nói qua tiên đào tồn tại.
- Nếu là lời Vân Chi đạo hữu nói, tất nhiên không thể giả.
- Đi, ta tự mình cùng ngươi đi một chuyến đến hoàng cung.
Mạnh Phá Thiên biết được việc này can hệ trọng đại, Lục Dương không rõ ràng về Đế thành bây giờ, hắn cũng rất rõ ràng, theo thọ nguyên Hạ Đế hao hết, rất nhiều thế lực lại lần nữa ngo ngoe muốn động, đều muốn kiếm lời từ bên trong. Mà tiên đào tồn tại tất nhiên sẽ bị bọn hắn coi là cái đinh trong mắt.
Chớ đừng nói chỉ là tiên đào có thể kéo dài thọ nguyên, sẽ để cho bao nhiêu lão quái vật thọ nguyên không nhiều để mắt tới.
Mặc dù bây giờ người không nhận ra tiên đào chính là sản phẩm của thiên địa linh căn, nhưng tu sĩ có thành tựu về tu hành chỉ dựa vào hương vị tiên đào tản ra, liền có thể kết luận đây là vật có thể kéo dài thọ nguyên.
Mạnh Phá Thiên hoài nghi khi Man Cốt đưa tiên đào vào Đế thành, từ cửa thành Đế thành trên đoạn đường đến Mạnh phủ này, mùi thơm tiên đào tản ra, vô cùng có khả năng đã bị người có tâm để mắt tới. Mạnh Phá Thiên nếm thử dùng các loại phương thức phong ấn đi phong ấn tiên đào, đều không thể khóa lại mùi của nó, coi như mời lão tổ Độ Kiếp kỳ tu hành trong núi của Mạnh phủ xuất thủ cũng vô dụng.
Lục Dương cùng Mạnh Phá Thiên chỉ đành ôm tiên đào tản ra đào mùi thơm tiến vê Đế thành, cùng nhau đi tới còn có mấy vị Hợp Thể kỳ của Mạnh gia, cùng một vị Độ Kiếp kỳ của Mạnh gia.
Đế thành, nhìn từ mặt ngoài, vẫn là náo nhiệt phồn hoa như thường ngày, người tu hành khắp nơi đều có, nhưng Mạnh Phá Thiên biết được, đây chẳng qua là hiện tượng giả, trên thực tế thế lực khắp nơi đều rất khẩn trương, căng thẳng một như tên đã lên dây cung, thời khắc chú ý động tĩnh trong hoàng cung.
Mọi người đều muốn biết người cuối cùng kế thừa hoàng vị chính là Đại hoàng tử hay là Nhị hoàng tử.
Đế thành bị một dòng sông rộng mấy trăm trượng một phân thành hai, chia làm thành Nam cùng thành Bắc, hoàng cung ở vào thành Bắc, Mạnh phủ ở vào thành Nam, muốn từ Mạnh phủ đến hoàng cung, nhất định phải thông qua Kim Sa hà này.
Khi một đoàn người Lục Dương đi đến bên câu, một nhân mã đội trùng trùng điệp điệp chạm mặt tới, người cầm đầu cưỡi ngựa cao to, dừng ở trước mặt hai người.
- Lục Dương đạo hữu, Mạnh thúc thúc, hai vị đây là muốn đi nơi nào?
Người cưỡi ngựa xuống ngựa, nho nhã lễ độ hỏi.
Lục Dương cảnh giác nhìn đối phương, lặng lẽ rút lui về sau hai bước:
- Chuyện này không làm phiền Nhị hoàng tử nhớ thương.
Con mắt Nhị hoàng tử có chút nheo lại, liếc về phía cái rương Lục Dương đang cõng.
- Nếu ta đoán không lầm, thứ Lục Dương đạo hữu đang cõng là vật có thể kéo dài thọ nguyên? Giao nó cho ta, Lục Dương, chờ ta xưng đế, hết thảy thứ ngươi muốn thì ta đều có thể cho ngươi.
Ánh mắt Nhị hoàng tử đầy lửa nóng, nhìn cái rương Lục Dương cõng giống như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế.
Bên trong người ủng hộ của hắn, có một vị Độ Kiếp kỳ, tên là Thương Minh Tử, Lục Dương từng gặp qua hắn trong chuyến đi đến Đông Hải.
Thương Minh Tử nói cho Nhị hoàng tử, trong tay Lục Dương là vật liệu có thể cứu mạng Hạ Đế.
Trong mắt Nhị hoàng tử, thế này đây là vật liệu cứu mạng phụ hoàng gì, đây rõ ràng là vô thượng tiên vật để phụ hoàng giao hoàng vị cho mình.
Chỉ cần hắn đạt được vật cứu mạng, dùng cái này cứu phụ hoàng, phụ hoàng tất nhiên sẽ giao hoàng vị cho mình. Mạnh Phá Thiên ngăn ở trước mặt Lục Dương, lạnh lùng nói:
- Tránh ra, bây giờ bệ hạ nguy cơ sớm tối, chính là thời điểm tranh đoạt từng giây, không cần làm ra chuyện như thế này để chậm trễ thời gian.
Nhị hoàng tử không nguyện ý đắc tội Mạnh gia cùng Vấn Đạo tông, nhưng hắn biết đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể đạt được hoàng vị, căn cứ tin tức cung trong truyền đến, phụ hoàng đã chuẩn bị ra chỉ truyền vị cho đại ca, chỉ bất quá tại lúc này, phụ hoàng đang hôn mê.
Đợi sau khi phụ hoàng tỉnh lại, hạ chỉ truyền vị, vậy hẳn sẽ không còn cơ hội tranh đoạt! Thành bại ở ngay thời khắc này, liều mạng.
Vì đoạt được hoàng vị, hắn lôi kéo quá nhiều người, làm quá nhiều trao đổi ích lợi, nếu nhượng bộ ở thời điểm này, điều kiện mà hắn đã đáp ứng với các thế lực phía sau hắn cũng sẽ không thể đáp ứng. - Nếu ta không cho thì sao.
- Vậy liền cút!
Lúc Mạnh Phá Thiên còn trẻ, cùng lão Mã, Từ quản gia ba người xông xáo Tu Tiên Giới, vốn là tính tình như tội phạm, chỉ bất quá sau này làm gia chủ thì thu liễm tính cách.
Đến lúc này, hắn dứt khoát không giả bộ nữa.
- Cùng tiến lên!
Mạnh Phá Thiên ra lệnh một tiếng, các trưởng lão Mạnh gia đồng thời xuất thủ, lực lượng Ngũ Hành lưu chuyển, âm dương nhị khí dâng trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận