Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1469: Trên đường làm trễ nải chút thời gian

Lục Dương vẫn còn chút lương tâm, biết rõ lão Mạnh bị phạt là do đấu pháp của mình, Bạch Đàn lâm bị hủy cũng có một phần trách nhiệm của hắn. Thế là hắn chủ động xin đi nghĩa vụ lao động hai tháng ở Di Sơn Điền Hải tông cùng lão Mạnh.
"Thế còn tạm được:
Trước khi đến Di Sơn Điền Hải tông, hai người muốn khôi phục lại mảnh đất trước cổng động phủ của Mạnh Cảnh Chu. Nhìn từ xa, khu vực luyện thể phong trông như bị chó gặm, lởm chởm, xấu xí vô cùng.
Lục Dương không nghĩ đến việc lợi dụng thời gian đảo ngược của Đường Truyền Võ. Trước đó, hắn nhờ Đường Truyền Võ đảo ngược thời gian là để cứu người và bắt hung thủ.
Lân này thì khác, Lục Dương không thể vì sai lầm của mình mà bắt Đường Truyền Võ phải chết. Cho dù Đường Truyền Võ có thể sống lại, nhưng cảm giác chết đi một lần cũng không dễ chịu chút nào. Lục Dương nhận ra, nếu cứ việc gì cũng để Đường Truyền Võ chết thay, hắn sẽ rất dễ xem nhẹ mạng sống của Đường Truyền Võ, xem hắn như một công cụ.
Hai người cùng nhau động thủ, đào sâu xuống mấy tầng đất, cuối cùng cũng đọn sạch đất cháy đen và pha lê vỡ vụn, sau đó lại đến thảo nguyên của tông môn xúc đất về lấp đầy cái hố lớn. "Bạch Đàn lâm thì phải làm sao? Dùng Chủng Thụ Quyết sao?"
Lục Dương cũng hơi khó xử, suy nghĩ một hồi rồi đề nghị:
"Bạch Đàn lâm là do Tam trưởng lão chăm sóc, nếu ngươi dùng Chủng Thụ Quyết khôi phục lại nguyên trạng, chẳng khác nào xóa sạch dấu vết của Tam trưởng lão. Chúng ta nên trồng hạt giống Bạch Đàn, để chúng tự nhiên phát triển thành rừng."
"Cũng phải."
Hai người mua một túi lớn hạt giống Bạch Đản từ Nhiệm Vụ đại điện. Lục Dương dùng kiếm đào hố, Mạnh Cảnh Chu dùng tay đào hố, thổ hồng hộc mãi mới xong việc.
Phải nói là, làm xong việc này, bọn họ cảm thấy rất thỏa mãn.
"Cuối cùng cũng đến Di Sơn Điền Hải tông".
Lục Dương duỗi lưng một cái, chuyến đi này tuy không gặp nguy hiểm gì nhưng cũng khá mệt mỏi. Ban đầu, hắn và lão Mạnh bàn nhau, bọn họ đều là tu vi Hóa Thần hậu kỳ, không cần phải đi phi thuyền, bay thẳng đến Di Sơn Điền Hải tông là được.
A1 ngờ trên đường lại gặp phải một bí cảnh trăm năm mới mở một lần, yêu cầu tu sĩ Hóa Thân kỳ mới được vào. Hai người nghĩ đã đến đây thì nên vào xem sao, thế là vượt qua ba cửa ải, cuối cùng gặp được bí cảnh chỉ linh ở cửa ải thứ ba. Bí cảnh chỉ linh bất mãn với cách vượt ải của hai người, đánh nhau với bọn họ mấy trăm hiệp, cuối cùng nhận ra không đánh lại, bèn giảng giải nguồn gốc của bí cảnh cho hai người nghe, nhân lúc bọn họ mất tập trung liên dùng quyền hạn của bí cảnh đuổi bọn họ ra ngoài, từ đó về sau không cho bọn họ vào nữa.
Bị bí cảnh chỉ linh đuổi ra, hai người vô tình rơi vào cấm địa của một ẩn thế gia tộc. Ẩn thế gia tộc này đã ấn cư ở đây nhiều đời, trấn áp tà ma trong cấm địa. Để trấn áp tà ma, cứ cách trăm năm, bọn họ lại hiến tế thiếu nam thiếu nữ, dùng máu của họ để duy trì trận pháp phong ấn, kéo đài hàng vạn năm nay. Tà ma kia là tà niệm của một tên tu sĩ Độ Kiếp kỳ năm xưa, ẩn thế gia tộc này là hậu nhân của hắn. Sau khi giải cứu những thiếu nam thiếu nữ sắp bị hiến tế, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đại chiến với tà ma kia mấy trăm hiệp, cuối cùng quyết định báo cáo cho quan phủ, để Châu mục U Châu phái người đến xử lý. Sau khi Châu mục giải quyết xong tà ma, hắn khuyên nhủ ẩn thế gia tộc không nên giấu giếm chuyện này nữa, đồng thời khen ngợi Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu. Sau khi được khen ngợi, Lục Dương cảm nhận được có người đang sử dụng thanh mộc kiếm mà hắn tặng cho tiểu Mộc. Lục Dương lần theo kiếm khí, tìm được hai tỷ muội Phục Linh ở thành Xuân Giang. Trước khi rời khỏi thành Xuân Giang, Lục Dương đã tặng cho hai tỷ muội Phục Linh thanh mộc kiếm để phòng thân. Lúc này, bọn họ gặp phải kẻ ác gây sự, bất đắc dĩ phải dùng mộc kiếm để chống trả. Kẻ ác kia nghe nói thanh mộc kiếm là do Lục Dương tặng, có chút kiêng dè danh tiếng của hắn, nhưng cũng không tin lắm, nên mới đánh liêu ra tay với hai tỷ muội Phục Linh. Đúng lúc nguy cấp, Lục Dương xuất hiện, giải cứu hai tỷ muội Phục Linh trước mặt mọi người, trừng trị kẻ ác, đồng thời tặng cho bọn họ một thanh mộc kiếm mới.
"Lần sau ra ngoài cứ đi phi thuyền cho lành, tuy chậm hơn một chút nhưng ít ra cũng an toàn."
Mạnh Cảnh Chu đề nghị.
"Cũng được."
Lục Dương gật đầu đồng ý. Nghĩ lại những lần đi phi thuyền trước đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không ảnh hưởng đến hành trình.
"Di Sơn Điền Hải tông chọn địa điểm cũng hay thật.
Khi đến nơi, Mạnh Cảnh Chu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát xung quanh, cảm thấy không khí ở đây rất trong lành.
Di Sơn Điền Hải tông nằm sâu trong núi, lưng tựa núi, mặt hướng sông, phong cảnh hữu tình... Điều kiện tiên quyết là những ngọn núi này không được tự ý đi chuyển.
Di Sơn Điền Hải tông là một tông môn rất đặc biệt, trực thuộc triều đình, không phân chia phẩm cấp.
Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là xử lý hậu quả sau khi tu sĩ chiến đấu, khôi phục địa hình, san bằng núi non, trồng cây cối... Do đó, muốn gia nhập tông môn này, ít nhất linh căn phải có thuộc tính Thổ hoặc Mộc.
Hai người vừa đến nơi đã thấy những ngọn núi bên ngoài tông môn đang di chuyển, đó là các đệ tử của tông môn đang luyện tập thuật dời núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận