Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1107: Hảo huynh đệ không tiếc mạng sống (2)

Mạnh Phá Thiên nghe xong mừng rỡ khôn xiết, không ngờ Lục Dương còn biết cả chiêu thức này, liền thẳng thắn bảo Lục Dương cứ mạnh dạn thi triển.
Lục Dương cũng không khách sáo, nắm lấy mắt cá chân của Mạnh Cảnh Chu rồi thi triển kiếm pháp.
- Chết tiệt, con mẹ nhà ngươi.
- Nhất Mạnh hóa Vạn Mạnh!
Lục Dương hét lớn một tiếng, cắt ngang lời trăn trối của Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Phá Thiên như có linh cảm ngẩng đầu lên, thấy trên trời xuất hiện vô số đứa con trai, liền cầm thước sắt bay lên trời đánh đập.
Tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Cảnh Chu vang vọng trên bầu trời Mạnh phủ, vô cùng du dương, Lục Dương thấy vậy liền vội vàng dùng lưu ảnh cầu ghi lại.
Không lâu sau, Mạnh Cảnh Chu xoa xoa mông rồi rớt xuống, đi lại khập khiễng.
- Thật thoải mái!
Mạnh Phá Thiên càng nhìn Lục Dương càng thấy thuận mắt, quả nhiên là đồ đệ của Bất Ngữ Đạo Nhân, đây là học được bản lĩnh thật sự rồi.
Mạnh Cảnh Chu trở về động tĩnh quá lớn, rất nhanh những người trực hệ của Mạnh gia đều đến đại viện xem náo nhiệt.
- Cảnh Chu, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ngươi không biết mẹ ngươi nhớ ngươi đến mức nào đâu, bà ấy suốt ngày ở nhà không ra ngoài, sợ rằng sau khi ngươi trở về sẽ không gặp được bà ấy.
Người đầu tiên đến đại viện là một người đàn ông trông khoảng ba mươi tuổi.
- Vậy thì mẹ ta bây giờ đang ở đâu?
- Đi hoàng cung mấy ngày rồi.
Mạnh Cảnh Chu thở dài giới thiệu với Lục Dương:
- Đây là nhị thúc của ta, Mạnh Phá Lễ.
- Nhị thúc Mạnh khỏe.
Nhị thúc Mạnh Phá Lễ nói:
- Này, tiểu tử này lễ phép hơn Cảnh Chu ngươi nhiều rồi, ngươi chưa từng gọi ta như vậy bao giờ.
Mạnh Cảnh Chu trợn mắt:
- Nhị thúc, thúc quên lần thúc say rượu, nhất quyết ôm sư tử đá ở cửa kết nghĩa, còn nói thúc là đại ca, một cặp sư tử đá ở cửa là nhị ca và tam ca, còn nói sau này ta phải gọi sư tử đá là nhị thúc, không được gọi thúc là nhị thúc.
Mặt già Mạnh Phá Lễ đỏ tía tai, ho khan che giấu:
- Khụ khụ, say rượu thì không tính.
- Cảnh Chu đã trở về rồi sao?
Một giọng nói ôn hòa vang lên, người đến trông giống hệt nhị thúc Mạnh Phá Lễ, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, nhìn vào là biết người đọc sách lâu năm.
- Đây là tam thúc của ta, Mạnh Phá Từ, là huynh đệ sinh đôi với nhị thúc của ta.
- Ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi rằng ta có một người thúc ở Tỏa Yêu Quan chứ, chính là ông ấy.
Lục Dương có chút ấn tượng, lúc hắn và lão Mạnh bị đại sư tỷ ném đến biên cương Đại Hạ, khu rừng rậm tiếp giáp với Yêu vực, thì nơi họ đến là Trấn Yêu Quan.
Lúc đó Mạnh Cảnh Chu rất tiếc nuối nói rằng, hắn có một người thúc ở Tỏa Yêu Quan, nếu hai người họ bị ném đến Tỏa Yêu Quan thì tốt rồi.
- Tam thúc, sao thúc lại trở về từ Tỏa Yêu Quan vậy?
Trên người Mạnh Phá Từ không nhìn ra được khí chất sắt máu của một vị tướng trấn giữ biên cương, mà giống như một đại nho xuất hiện trong học viện hơn.
Mạnh Phá Từ mỉm cười nhạt:
- Trấn giữ Tỏa Yêu Quan năm mươi năm, năm ngoái triều đình ra lệnh, để người khác thay ta.
- Đây là chuyện tốt.
Mạnh Kinh Chu cười nói, đoán chừng Đại Hạ cùng Ma Giới thiết lập quan hệ ngoại giao, vì xoa dịu song phương quan hệ, bọn họ đã để tam thúc đặc biệt am hiểu chiến đấu rút lui.
Ca ca, ngươi cuối cùng đã trở lại rồi sao?
Một bóng người xinh đẹp ấy từ đâu chạy tới, vui vẻ chạy đến trước mặt Mạnh Cảnh Chu.
- Muội muội!
Nếu nói người đối xử tốt nhất với hắn trong Mạnh gia, thì chính là tiểu muội, lúc đầu hắn bỏ nhà đi không mang theo một xu dính túi, vẫn là tiểu muội tốt bụng, đưa cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, bảo bối trong nhẫn trữ vật khiến hắn tiêu xài đến giờ vẫn chưa hết.
- Đây là muội muội của ta, Mạnh Cảnh Ngọc.
- Chào Lục Dương ca ca.
Mạnh Cảnh Ngọc cười ngọt ngào, quả nhiên như Mạnh Phá Thiên nói, trong sáng đáng yêu.
- Ồ, thật ngoan.
- Lại đây, đây là quà Lục Dương ca ca tặng ngươi.
Lục Dương lần đầu tiên gặp người gọi mình là ca ca, trước đây hắn tiếp xúc đều là bạn cùng lứa, hoặc là tu sĩ lớn tuổi hơn rất nhiều.
Lục Dương lấy ra một thanh kiếm gỗ từ thẻ bài thân phận, đây là thanh kiếm mà hắn đã khắc theo hình dạng của Thanh Phong kiếm khi tu luyện kiếm đạo, có thể đâm xuyên qua tu sĩ Hóa Thần Kỳ.
- Cảm ơn ca ca.
Mạnh Cảnh Ngọc trân quý nhận lấy, rất lễ phép, lễ phép đến mức Lục Dương không khỏi cảm thán rằng đây quả thực là hai loài khác nhau với Lão Mạnh.
- Ca ca ở trong thư đều nói về những chuyện xảy ra khi đi cùng ngươi, Lục Dương ca ca, ngươi đi rèn luyện bên ngoài đều thú vị như vậy sao?
Mạnh Cảnh Ngọc ngưỡng mộ nhìn Lục Dương, từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng ra khỏi Đế Đô, đặc biệt hứng thú với những chuyện mà Lục Dương đã trải qua.
- Hắn đã nói thế nào - Ca ca nói rằng ngươi thường gây chuyện thị phi, như việc ngươi lầm đường lạc lối, chủ động gia nhập Bất Hủ Giáo, hắn để cứu ngươi ra đã phải phá hủy Bất Hủ Giáo, khi ngươi ở Kim Đan Kỳ đã khiêu chiến với Trúc Cơ Kỳ, lấy đó làm niềm vui, còn nói rằng ngươi đào hoa không ngừng, nhưng vạn pháp không dính dáng đến thân ngươi, số đào hoa không có tác dụng đối với ngươi.
Biểu cảm của Lục Dương không thay đổi, chỉ cười khẽ hai tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận