Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 75: Chạy trốn thục mạng !

Tổng bộ của Bất Hủ Giáo, dòng khí trắng đang ngùn ngụt chảy trong cái đỉnh cổ bằng đồng điếu, ý thức của những tên tán tu Ma Đạo đang ở trong cái đỉnh.
Tiên Nhãn mở ra, chiếu ra một màn sáng, thứ hạng đang luân chuyển trên màn sáng.
Giáo Chủ và Phó Giáo Chủ đang xem biểu hiện nổi trội của những người trên đầu bảng xếp hạng.
"Ngươi xem cái người đến từ Côn Luân Thành này, mỗi khi giết người đều niệm chú vãng sanh trước tiên, khá có cảm giác nghi thức."
"Nghe nói lúc trước gã ta là một hoà thượng trong chùa chiền, chủ trương việc sát sinh để thành Phật, gã ta đã lén lút giết không ít người, khi trụ trì biết được, muốn dùng trượng hình để xử tử gã ta, thấy sự tình bại lộ, gã ta đập vỡ tượng phật, bỏ chạy từ sớm. Gã ta đến Bất Hủ Giáo của chúng ta là để xem thử Bất Hủ Tiên Nhân có ủng hộ chủ trương của gã ta hay không."
"Tên nhóc đến từ quận Khúc Hà kia cũng khá có ý tưởng, ruột thịt tương tàn, khống chế con cái giết chết cha ruột, khống chế người cháu giết chết ông nội, sau khi người ta chết còn luyện chế họ thành khôi lỗi."
"Ồ, tên này thú vị đấy, đập vỡ tường chịu lực, làm lầu gác sụp đổ, đè chết không ít người."
Cả hai tràn đầy hào hứng mà đánh giá những tu sĩ đứng đầu trong bảng xếp hạng, những người có thể xếp đầu bảng đều là hạng người có thủ đoạn hiểm ác, sau này khi họ chín muồi thì có cơ hội rất cao sẽ thăng tiến lên cao tầng.
"Ba tên nhóc có biểu hiện xuất sắc trong hai ải trước đâu rồi?"
Cả hai cuộn trên màn sáng một hồi lâu, mới tìm thấy nhóm người Lục Dương, phát hiện họ đang thảo luận xem có nên đi thanh lâu hay không.
Phó Giáo Chủ cực kỳ bất mãn với thứ hạng của ba người họ: "Xếp cuối bảng như vậy, hẳn không phải là nội gián của Chánh Đạo, không biết làm việc xấu đâu, đúng không?"
Giáo Chủ rất có kinh nghiệm mà lắc đầu: "Không thể nghĩ như vậy, ta thấy tên gọi là Lục Dương này là một người rất có ý tưởng, hắn có lẽ là có một kế hoạch Nhất Minh Kinh Nhân, phải biết rằng làm việc xấu không nhất thiết phải tranh thủ thời gian để đạt được mục đích, kế hoạch dài lâu mới là lựa chọn hàng đầu."
- Giải thích câu "Nhất Minh Kinh Nhân" là ý chỉ lúc thường không có biểu hiện nổi trội, đột nhiên làm ra thành tích đáng kinh ngạc. Hết giải thích.
Cả hai thấy Lục Dương không có động tĩnh gì, vuốt màn sáng lên trên cùng để xem người đang xếp hạng nhất đã làm việc xấu gì.
"Người xếp hạng nhất là tên sử dụng độc, hạ độc vào trong giếng nước, một lần bèn chết cả con phố, còn đầu độc con trâu, khiến nó nổi điên, tông loạn xạ trên phố, húc chết không ít người, rất tốt, rất tốt, độc dược chính là phải sử dụng như vậy."
"Đây là phương pháp kỳ lạ gì thế, mua một mảng lớn cửa hiệu, sau đó sa thải tất thảy nhân viên."
"Người bên dưới cũng tương tự như gã ta, sau khi thu gom cửa hiệu, buộc nhân viên tăng ca, còn không trả lương? Điều này cũng tính là việc xấu sao?"
Phó Giáo Chủ cảm thấy mình có vẻ không theo kịp thời đại.
Đột nhiên, một thần hồn ngang tàng đến cùng cực từ trên trời mà giáng xuống, xuyên thủng mọi loại trận pháp do tổng bộ bố trí, xông thẳng về phía chiếc đỉnh đồng thiếc cổ đang toát ra khí tức hỗn độn!
Chiếc đỉnh đồng thiếc cổ trông như không thể chịu đựng được chấn động ngang tàng như vậy, trên bề mặt xuất hiện một vết nứt nhỏ!
"Không tốt, Chiếc đỉnh của ta!" Giáo Chủ hét lớn.
Chiếc đỉnh đồng thiếc cổ được gọi là Đỉnh Sơn Hà, có thể dung nạp vạn vật, đây là pháp bảo bản mệnh mà lão đã hao tổn tâm huyết cả nửa đời để tế luyện, chỉ còn cách tiên bảo một tí ti nữa mà thôi!
"Đây là thần hồn giáng lâm, có đại năng của Chánh Đạo phát hiện nơi này rồi!" Giáo Chủ không thể tin được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào mà chỉ trong nháy mắt, liền bị đại năng của Chánh Đạo phát hiện ra rồi?!
"Khí tức này... là Vân Chi của Vấn Đạo Tông?!" Giáo chủ cảm nhận được khí tức quen thuộc, nhớ lại một số hồi ức đáng sợ, sống lưng lạnh toát.
Khuôn mặt của Phó Giáo Chủ lộ nét hung hãn, lão ta lấy ra vũ khí chuẩn bị tiêu tiêu diệt đối phương: "Vân Chi? Bất quá là một đệ tử của Vấn Đạo Tông, trước sau chẳng qua chỉ có một người, chúng ta gọi theo tất cả mọi người, cùng lúc xông lên, không lẽ còn không xử được ả ta hay sao?"
Vân Chi hiếm khi ra tay, chẳng có mấy danh tiếng trên Đại Lục Trung Ương. Tiếng tăm của Một vị Tông Chủ của Vấn Đạo Tông, hay tám vị Trưởng Lão, hoặc ngay cả tiếng tăm Đái Bất Phàm cũng lớn hơn cô ấy nhiều.
Nhưng danh tiếng không đáng kể, không có nghĩa là thực lực của cô ấy không ổn. Phàm là những người từng thấy cô ấy ra tay, ai cũng không khỏi cảm thấy nhận thức về tu hành bị đảo điên!
Vừa hay Giáo chủ đã từng thấy cảnh Vân Chi ra tay, hái sao bắt trăng, điên đảo âm dương, tùy ý trấn áp cường địch. Lão quả thật cảm thấy ba ngàn năm tu vi của bản thân đều tu hết trên người con chó cả rồi.
Giáo Chủ một chân đá văng Phó Giáo Chủ, đây là lúc để liều mạng sao: "Ngươi chưa thấy cô ta ra tay, không biết sự đáng sợ của cô ta. Nghe ta đi, tranh thủ thời gian mà chạy, nếu chạy chậm thì ngay cả Bất Hủ Tiên Nhân cũng không cứu được ngươi!"
Lão có thể trở thành Giáo chủ của Bất Hủ Giáo không chỉ vì lão là người thành kính nhất đối với Bất Hủ Tiên Nhân, hay có tu vi cao nhất, điều quan trọng hơn là lão đủ cẩn thận, biết khi nào nên liều mạng, khi nào nên chạy thục mạng, khi nào nên cam chịu số mạng.
Đụng độ trực diện với Vân Chi, đó không gọi là liều mạng, đó gọi là cam chịu số mạng!
Giáo Chủ đánh ra từng dấu ấn huyền diệu mà cổ xưa về phía Đỉnh Sơn Hà, ngăn chặn Vân Chi xông ra ngoài.
Phó Giáo Chủ chưa bao giờ thấy Giáo Chủ mất bình tĩnh như vậy, lão ta cũng nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, truyền âm cho tất cả các cấp cao, truyền đạt mệnh lệnh tối khẩn, mau chóng chạy trốn, chạy đến tổng bộ dự phòng.
Nhằm vào tình huống Chánh Đạo bất ngờ tập kích, Bất Hủ Giáo đã lập ra phương án dự phòng và tuyến đường trốn chạy một cách chi tiết. Còn tiến hành diễn tập, các cấp cao khá quen thuộc với quy trình này.
Chỉ trong nháy mắt, các cấp cao của Bất Hủ Giáo đã tháo chạy đến ngay cả tăm hơi cũng không còn.
Giáo Chủ thi triển đại thần thông Ba Đầu Sáu Tay, hai tay đánh ra dấu ấn, tiếp tục củng cố phong ấn trên Đỉnh Sơn Hà, bốn tay đem trả ý thức của những người khác trong Đỉnh Sơn Hà trở về vị trí ban đầu.
Vết nứt trên Đỉnh Sơn Hà càng lúc càng nhiều, tốc độ phong ấn không thể đuổi kịp tốc độ xuất hiện của những vết rạn nứt.
Khi thấy mọi người đều đã chạy trốn thành công, Giáo Chủ thở phào một hơi, cắt đứt liên hệ với Đỉnh Sơn Hà, oẹ một tiếng hộc ra một ngụm tinh huyết, đây là sự cắn trả đến từ pháp bảo bổn mệnh.
Khí tức của lão nhanh chóng suy giảm, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Giáo Chủ không lo được nhiều như vậy, quay đầu liền chạy!
‘Rầm !‘.
Đỉnh Sơn Hà vỡ vụn, nổ đến cả tòa tổng bộ đều đất rung núi chuyển.
Vân Chi bước ra từ Đỉnh Sơn Hà, khuôn mặt không có biểu cảm, như một vị nữ võ thần trong truyền thuyết thượng cổ, thần thánh bất khả xâm phạm.
Cô ấy cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ quệt tinh huyết do Giáo Chủ để lại, bấm đốt ngón tay tính toán, trong ánh mắt của ấy lóe lên một nét lạnh lẽo.
"Ở phía bên kia."
Trong tay của cô ấy xuất hiện một tia sáng trắng rực cháy, như là một tia sét sáng rực để diệt sạch tà ma.
Tia sấm màu trắng ‘vèo’ một tiếng lao về phía Giáo Chủ, Giáo Chủ không ngờ rằng dù đã như vậy còn có thể bị Vân Chi phát hiện, Lão muốn tránh nhưng không kịp, máu bắn tung toé khi bả vai lão bị xuyên thủng.
"Kim Thiền Thoát Xác!" Chiêu thức bảo mạng của Giáo Chủ cũng không ít.
Khi Vân Chi đuổi tới, chỉ còn lại cái xác tàn của Giáo Chủ.
Giáo Chủ thất tha thất thểu mà trở về tổng bộ dự phòng, nhồi Tục Mệnh Đan vào miệng như thể nó chẳng tốn tiền, cưỡng chế cắt đứt liên hệ với Đỉnh Sơn Hà, thi triển bí pháp Kim Thiền Thoát Xác. Dưới hai tầng đả kích như thế, không tĩnh tu vài trăm năm thì không thể phục hồi lại được.
Những việc này còn chấp nhận được, quan trọng nhất là Đỉnh Sơn Hà!
Đó là một chiếc đỉnh báu được luyện chế bằng tài lực của toàn giáo phái, số lượng thiên tài địa bảo bị tiêu tốn có thể ngang ngửa với thu nhập thuế trong mười năm của vương triều Đại Hạ.
Một chí bảo như vậy chỉ vỏn vẹn như thế đã lọt vào tay của Vấn Đạo Tông rồi!
"Người cảm thấy thế nào?" Phó Giáo Chủ quan tâm hỏi han, lão ta vừa mới chứng kiến Vân Chi ra tay, vẫn chưa hết sợ hãi, nếu đổi thành bản thân, thì đã chết queo từ sớm rồi, cũng nhờ bản lĩnh của Giáo Chủ đủ lớn, nên vẫn còn sống.
"Chưa chết được." Trong lòng Giáo Chủ vẫn còn dư âm, "May mà chúng ta có kế hoạch dự phòng, chuẩn bị sẵn nơi ẩn náu từ trước, đoạn tuyệt nhân quả, Vân Chi không thể tìm thấy, nếu không thì Tứ Đại Ma Giáo đã phải đổi thành Tam Đại Ma Giáo rồi."
"Đỉnh Sơn Hà vỡ vụn, ải khảo nghiệm thứ ba thì cứ thế mà kết thúc đi, để xem hiện giờ ai là người đứng nhất."
Tiên Nhãn chiếu ra một màn sáng, trên đó rõ rành rành mà viết một cái tên.
Hạng nhất, Lục Dương.
"Hửm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận