Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 890: Siêu thoát và toàn tri (2)

- Đại sư tỷ đã dạy ngươi à?
Tam sư tỷ lắc đầu:
- Đại sư tỷ đã bảo lãnh sư phụ ra ngoài. Đại sư tỷ không giỏi âm luật, không dạy được ta.
- Sư phụ chúng ta còn biết âm luật à?
- Biết, trình độ còn cao hơn ta. Ông ấy có thể vừa gảy đàn vừa hát, giọng hát biến hóa đa dạng, còn có thể bắt chước âm thanh của đủ loại nhạc cụ, nghe nói là lúc còn trẻ, ông ấy đã kể chuyện, vừa kể chuyện vừa gảy đàn để làm vui cho mọi người.
Lục Dương không ngờ sư phụ của mình lại có bản lĩnh cao như vậy.
Tam sư tỷ tiếp tục tấu nhạc, Lục Dương thưởng thức tiếng đàn, những âm thanh bất hòa đã làm xáo trộn tâm trạng yên bình.
Bất Hủ tiên tử hừ lạnh một tiếng, bản thân mình lại bị Lục Dương coi thường:
- Ai nói bản tiên không biết âm luật, bản tiên tấu nhạc có thể làm người ta phấn chấn.
- Tiên tử, ngài còn biết âm luật sao? Chưa từng nghe ngài đàn bao giờ?
Vì Bất Hủ tiên tử đã tìm thấy Song Sinh hà, đang lúc vui vẻ, Lục Dương tạm thời tôn trọng Bất Hủ tiên tử hơn một chút, cách xưng hô từ ‘ngươi’ đổi thành ‘ngài’.
- Khúc nhạc của bản tiên không phải ngươi, một kẻ Nguyên Anh kỳ, có tư cách nghe.
- Bản tiên tấu nhạc, không mượn tiên khí, lấy đạo vận làm dây đàn, có thể làm trời đất rung chuyển, có thể cộng hưởng với đại đạo, khí thế hùng hồn, độc tôn vạn cổ, ai nghe mà không kích động đến run rẩy cả người.
Lục Dương càng tò mò:
- Vậy ngài tấu nhạc như thế nào?
- Tự bạo.
- Vậy thì không trách được việc run rẩy cả người.
- Nói đến tiên tử, năm đó ngài bị ám sát, ngài không kịp tự bạo sao?
Theo tính cách của Bất Hủ tiên tử, phản ứng đầu tiên lúc đó hẳn là phải tự bạo mới đúng, vừa có thể làm tổn thương đối phương, vừa có thể bảo toàn tính mạng.
- Ngươi nói như vậy, thì đúng là như vậy, sao bản tiên lại không tự bạo nhỉ?
Bất Hủ tiên tử cúi đầu cau mày nhớ lại diễn biến sự việc lúc đó, vẫn là một mớ hỗn độn, không biết là do người đứng sau sử dụng thủ đoạn gì, hay là do trạng thái của mình lúc đó không ổn lắm.
- Khốn kiếp, nếu lúc đó bản tiên không xảy ra chuyện, thì giờ này bản tiên đã sớm đột phá lên cảnh giới cao hơn Tiên Nhân rồi!
- Cửu Trọng tiên đã trở thành Tiên Nhân đứng đầu, thì đến lượt bản tiên làm Tiên Nhân đứng đầu một lần.
Lục Dương nghe đến chủ đề này liền thấy phấn khích, hạt sen bên miệng cũng không buồn ăn:
- Chính là cảnh giới mà tiên tử đã nói trước đó, chặt đứt mọi nhân quả, tu vi tiến thêm một bước, đạt đến cảnh giới cao hơn Tiên Nhân?
Bất Hủ tiên tử trợn mắt:
- Đó là lý thuyết của Cửu Trọng tiên bọn họ, bản tiên chủ trương là nhân quả càng nhiều, tu vi càng cao, mới có thể đột phá.
- Theo lý thuyết của Cửu Trọng tiên bọn họ thì cảnh giới cao hơn Tiên Nhân gọi là siêu thoát, không dính dáng đến muôn vàn nhân quả, vượt qua mọi sự tồn tại.
- Theo lý thuyết của bản tiên thì cảnh giới cao hơn Tiên Nhân gọi là toàn tri, có liên hệ với vạn vật trên thế gian, đạt đến cảnh giới toàn tri toàn năng, vừa rồi phù hợp với trí thông minh của bản tiên.
Lục Dương đánh giá kỹ Bất Hủ tiên tử từ trên xuống dưới, sau khi trở về Vấn Đạo tông, Đại Hùng Bảo Điện trong không gian tinh thần biến mất, trở về trang trí căn phòng giản dị ban đầu, khi Bất Hủ tiên tử giới thiệu về cảnh giới trên Tiên Nhân, nàng vừa lăn lộn vừa nói, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, cười khúc khích, rất khó liên hệ với những từ như ‘thông minh’ ‘biết tuốt’.
Bất Hủ tiên tử dùng hai tay bẻ hai bàn chân nhỏ, hự một tiếng ngồi xếp bằng, giống như một con lật đật lắc lư sang trái sang phải:
- Giá mà tâm đắc tu luyện của ta còn đó thì tốt, nói không chừng xem xong sẽ nhớ lại được chuyện đã xảy ra lúc đó.
- Đúng rồi, ta khuyên ngươi bây giờ hãy bưng mâm chạy xa một chút, như vậy mới có thể giữ được hạt sen trong mâm.
Bất Hủ tiên tử đột nhiên nói.
Lục Dương ngẩn ra một chút:
- Ý là sao?
Tiếng đàn dừng lại, Tam sư tỷ đột nhiên nói với Lục Dương:
- Sư đệ, ngươi mau rời khỏi nơi này đi, sư tỷ sắp đột phá rồi.
Trong lúc nói chuyện, bầu trời trên Thiên Môn Phong mây đen kéo đến, tiếng sấm sét mơ hồ vang lên.
Lục Dương đột nhiên phản ứng lại - Tam sư tỷ sắp đột phá Luyện Hư Cảnh, đây chính là lôi kiếp nàng gây ra.
Sau Nguyên Anh kỳ, mỗi lần đột phá cảnh giới đều sẽ dẫn đến lôi kiếp, đây chính là quy tắc Ứng Thiên Tiên đặt ra.
Chạy!
Lục Dương không nói hai lời, ngay cả hạt sen trong mâm cũng không thèm quan tâm, vội vàng chạy xuống núi!
Hắn vừa nhìn thấy Tiên Nhân trích lời , bây giờ điều sợ nhất chính là gặp phải lôi kiếp.
Lục Dương chạy nhanh, Vô địch Anh chạy còn nhanh hơn hắn, trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt Lục Dương.
Đợi đến khi Vô địch Anh chạy đến chân núi, không còn chạy nữa, Lục Dương cũng dừng bước, điều này có nghĩa là Vô địch Anh cho rằng đây là nơi an toàn nhất.
- Sao đột nhiên lại đột phá rồi?
- Cũng không tính là đột nhiên, nha đầu này đang tấu khúc Phượng Tê Vu Khê do Liên Y đưa, không giống với sự tự bạo của ta, đây là khúc nhạc có thể bình phục tâm cảnh, cảnh giới Luyện Hư kỳ lúc lên lúc xuống, khúc nhạc này vừa hay dùng để củng cố cảnh giới, thêm vào đó nàng vốn đã ở bên bờ đột phá, bây giờ đột phá cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận