Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 53: Ma Giáo khuếch trương tuyển mộ

Trong bóng tối, mười mấy cặp mắt tỏa ra ánh sáng kỳ dị, như những con rắn độc ẩn nấp trong hang động, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm đà chủ, chờ đợi lời phát biểu.
Lúc này, đà chủ, người đang lười nhác ngồi trên ghế lên tiếng, giọng nói của gã khàn khàn, như chưa từng nói chuyện trong mấy chục năm, mỗi một chữ nói ra đều nghe rất có khí thế.
"Tại sao không thắp đèn?"
Một tên chấp sự trong Ma Giáo kính cẩn trả lời: "Đà chủ, chắc ngài quên rồi, lần trước trong cuộc họp ngài nói rằng khi ngài tham dự cuộc họp cấp trên, bầu không khí chỗ đó thế này thế nọ, còn nói rằng phân đà Diên Giang chúng ta không có bầu không khí của Ma Giáo."
"Thuộc hạ nghĩ, có lẽ đúng là có chuyện như vậy, phân đà Diên Giang của chúng ta yếu kém nhất trong tất cả các phân đà, có lẽ nguyên nhân nằm ở đó."
"Thuộc hạ bèn nghĩ, trong câu chuyện thoại bản chẳng phải đều nói rằng Ma Giáo chúng ta thích ở những nơi u ám để mưu đồ các âm mưu quỷ kế hay sao, thuộc hạ bèn đặc biệt không để bọn tôi tớ thắp đèn."
"Ngài đừng nói, việc không thắp đèn này đúng thật là có bầu không khí làm việc xấu."
Rõ ràng tên chấp sự này có nhận thức rất minh mẫn về hành động của mình, biết rằng Ma Giáo không phải là nơi làm việc tốt.
Đà chủ trầm mặc trong hồi lâu, suy nghĩ tên chấp sự này có phải đang biến tướng ám thị rằng y muốn rút khỏi giáo phái? Hay là ám thị rằng phân đà Diên Giang đã lâu không tăng tiền định kỳ? Hoặc gợi ý rằng nên mua bảo hiểm cho các tín đồ Ma Giáo?
Có lẽ không phải là muốn rút khỏi giáo phái.
Đối phương luôn cần cù chăm chỉ làm việc xấu, hơn nữa không phân biệt địch hay ta, làm việc xấu bên ngoài, trong Ma Giáo còn làm hỏng việc của người phe mình, hoàn toàn xứng đáng là một tên khốn.
Cũng không phải tăng tiền định kỳ.
Tiền định kỳ của Ma Giáo có liên hệ với tài chính địa phương, số tiền họ nhận được là gấp ba lần số tiền của quan viên địa phương, đã rất cao rồi, quận Diên Giang là một quận nhỏ hẻo lánh, tiền định kỳ của phân đà Diên Giang sao lại có thể cùng mức với tổng bộ.
Càng không phải yêu cầu mua bảo hiểm. Đa số tín đồ Ma Giáo đều không có người thừa kế, mua bảo hiểm rồi đến lúc đó sẽ đền bù cho ai?
Hơn nữa, thương hội Lạc Địa Kim Tiền cũng sẽ không cho Ma Giáo mua bảo hiểm, bán bảo hiểm tai nạn cá nhân cho tín đồ Ma Giáo, Ma Giáo có tự tin làm cho thương hội đền đến cả manh áo cũng không còn.
"Thắp đèn trước đi."
"Vâng."
Tên chấp sự này thở ra một hơi, từng tia lửa nhỏ rơi vào cây đèn, thắp cháy tim đèn, ngay lập tức toàn bộ đại điện sáng cả lên.
Đà chủ lại một lần nữa lên tiếng: "Mọi người dù ít hay nhiều cũng đã nghe lời đồn về Tiểu Tần, đừng có tiếp tục phao đồn nữa, đỡ phải làm trò cười cho người ngoài xem."
"Phẩm hạnh của Tiểu Tần mọi người đều tận mắt chứng kiến, làm xằng làm bậy, không có việc xấu nào không làm, một khi bị quan phủ bắt giữ, chém đầu cũng là nhẹ rồi, đủ để chứng minh phẩm hạnh của Tiểu Tần phù hợp với giáo lý của Ma Giáo chúng ta."
"Còn về ngôn luận nói Tiểu Tần là người của chánh đạo thì càng vớ vẩn hơn, những người có thể gia nhập Ma Giáo đều đã thông qua khảo nghiệm của giáo chủ."
"Đánh giá của giáo chủ về Tiểu Tần là 'Ma Tính Nhập Cốt', đánh giá của bậc cao niên như giáo chủ tuyệt đối sẽ không thể xảy ra sai sót."
Tần Nguyên Hạo khom mình hành lễ: "Đà chủ anh minh."
Tần Nguyện Hạo tạm thấy dễ chịu hơn một chút, gã ta hạ quyết tâm, đợi sau khi trở về, nhất định phải làm thịt cái tên tung tin bịa đặt!
Đà chủ không đề cập đến chuyện của Tần Nguyên Hạo nữa, nói dăm ba câu như vậy là đã xem xét đến tình nghĩa của việc tặng ghế rồi.
"Hôm nay triệu tập mọi người đến là vì tổng bộ đã giao nhiệm vụ."
Đà chủ dừng lại một thoáng, rồi nói: "Tổng bộ yêu cầu các địa phương tuyển mộ đệ tử mới cho Ma Giáo."
Đám người Tần Nguyên Hạo đều thoáng sững sờ, không ngờ lại là việc này, Ma Giáo đã không tuyển mộ quy mô lớn trong ba mươi năm rồi, trong suốt ba mươi năm gần đây, mọi người đều gia nhập Ma Giáo thông qua lời giới thiệu của cá nhân.
Ví dụ như Tần Nguyên Hạo muốn chiêu mộ yêu hổ, nhưng điều đáng tiếc là yêu hổ tử thủ Tùng sơn, không bằng lòng gia nhập Ma Giáo.
"Lời bàn về Đại Thế hẳn các vị đã biết rõ, trong suốt trăm năm qua, thiên tài trỗi dậy, các cao thủ đã thành danh cũng có khả năng bị một tên tiểu tử vô danh đánh bại. Vô số di tích, động tiên mà trước đây chưa từng bị phát hiện lại tái hiện giữa đất trời, đây là một thời đại lớn, nơi mà cơ duyên và thử thách cùng tồn tại."
"Ngũ Đại Tiên Môn, môn phái siêu cấp, môn phái hạng nhất, đều có thiên tài tấp nập, những Song Linh Căn ít ỏi khi xưa, giờ đây đâu đâu cũng gặp, để cho những thiên tài này thực sự trưởng thành, thì Đại Thế này cũng không cần giành nữa."
"Nếu muốn tranh đoạt, chỉ có mỗi lúc này!"
"Nắm lấy cơ duyên, liền có thể gặp thời hoá rồng, bay lượn trong chín tầng trời, thong dong thành tiên!"
"Nhưng cơ duyên nào dễ nắm bắt như vậy, vương triều Đại Hạ và Ngũ Đại Tiên Môn đáng chết kia đã gia tăng thế công với chúng ta, không ít đồng đạo vì lẽ đó mà hy sinh."
"Muốn giành được một chỗ đứng trong Đại Thế này, nhất định phải khuếch trương tín đồ của Ma Giáo, Tứ Đại Ma Giáo đã đạt được sự nhất trí trong việc này ."
"Việc mà các ngươi cần làm chính là thông qua các mối quan hệ của mình, lan truyền tin tức về việc Ma Giáo bắt đầu tuyển mộ, phàm là các tu sĩ Ma Đạo trong quận Diên Giang và các quận huyện lân cận, hoặc là những người có chí hướng gia nhập Ma Giáo chúng ta, các ngươi đều phải cố gắng triệu tập họ đến đây."
Có người lo lắng nói: "Tuyển mộ quy mô lớn như vậy, liệu có thể tạo kẻ hở cho chánh đạo lợi dụng, để chánh đạo trà trộn vào Ma Giáo hay không?"
Không chỉ có mỗi mình y, rất nhiều người có mặt lúc này cũng cùng chung nghi vấn.
Ma Giáo từ trước đến nay vốn tồn tại với cách sống cẩn thận từng li từng tí, nếu lại lòi ra thêm vài tên chánh đạo nằm vùng, thì tình hình của Ma Giáo đúng thật là cheo leo khốn cùng.
Đà chủ lắc đầu: "Lần tuyển mộ này được tổ chức bằng đại thần thông tối cao của giáo chủ, khảo nghiệm do bậc cao niên người bố trí, người trong chánh đạo tuyệt đối không có khả năng vượt qua."
Những lời chất vấn biến mất, thay vào đó là sự cuồng nhiệt vô tận.
Đối với các tín đồ của Ma Giáo, giáo chủ chính là bậc toàn năng, là trời của Ma Giáo, chắc chắn có thể dẫn dắt Bất Hủ Giáo của họ đi đến huy hoàng!
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tần Nguyên Hạo ngay lập tức sử dụng mối quan hệ để tìm hiểu xem là ai muốn hãm hại mình.
Thông qua nhiều nguồn tin, cuối cùng gã ta đã xác định ngọn nguồn ở một tửu quán nhỏ.
"Vị khách ấy người cao tám thước, rộng tám thước, trên mặt đầy mụn, là một tên đàn ông cường tráng, trông có vẻ như hắn có thể ăn cả ba đứa bé trong một bữa cơm." Chủ quán rượu khoa tay múa chân, ấn tượng về Lục Dương vô cùng sâu sắc.
Theo mô tả, Tần Nguyên Hạo rất nhanh liền vẽ ra một bức chân dung khác hẳn so với diện mạo thật của Lục Dương.
Trước đó, nhóm người Lục Dương đã ngụy trang xong hết rồi mới vào tửu quán để tung tin đồn.
Sắc mặt của Tần Nguyên Hào lạnh như tiền, vẻ ngoài nổi bật như vậy mà còn dám đi tung tin đồn, tưởng gã ta dễ bắt nạt hay sao?
Lúc này đã là đêm khuya, vương triều Đại Hạ không có lệnh giới nghiêm về đêm, Tần Nguyên Hạo dẫn theo đám tiểu đệ của mình ăn đồ nướng ven đường, có thịt lợn xiên que, thịt bò xiên que, đùi cừu nướng, chân gà nướng, đùi gà nướng, da heo nướng, gân bò nướng, gân chân bò nướng, tôm càng nướng, cật dê nướng, lá hẹ nướng, khoai tây nướng, cà tím nướng, đậu hủ nướng...
Thịt xiên que, thịt mềm đậm vị, gia vị ngấm đều, hương vị ngay ngất, thoa lên nước sốt bí truyền màu sậm trơn bóng, dưới sức nóng của than lửa, hương thơm ngát mũi, ‘xì xèo’ tỏa khói.
Thịt lợn xiên trên que tre dài, nướng trên chậu than lớn, thịt mỡ ăn vào không ngấy, thịt nạc thơm nồng vị thịt.
Đùi cừu được nướng trong lu, kết hợp nướng và hầm, nhận nhiệt đều, độ giòn và mềm đều vừa vặn, hương vị tươi ngon.
Chân gà được om sốt trước khi nướng, có gân, có da, có xương sụn, tạo cảm giác sảng khoái khi nhai.
Chân gà nướng tái, sức lửa được khống chế một cách chuẩn xác, không để cho hàm lượng nước và mỡ thất thoát quá nhiều, giúp da, thịt, gân, xương đều đạt được sự cân bằng về hương vị và xúc cảm khi nhai.
Khoai tây được đút lò rồi lại hun khói, kèm theo nước sốt bí truyền, bên ngoài thì giòn, phần trong thì mềm, tinh mịn giòn tan trong miệng.
Mấy người họ ăn đến thỏa thuê.
Đợi khi họ ăn uống no say, Tần Nguyên Hạo vênh váo hống hách mà sai khiến đám tiểu đệ của mình: "Mấy người bọn người, đi, tìm mấy tên này trong khắp thành, nếu không tìm thấy thì đừng trở về nữa!"
"Vâng, đại ca!" Cả đám tiểu đệ trả lời, rồi tản đi khắp nơi.
Tần Nguyên Hạo ăn xong xiên nướng, hài lòng thỏa dạ, tạm thời không còn nghĩ đến kẻ đặt điều sinh sự đầy phiền toái nữa, đồng thời, gã ta cũng không chú ý đến Lục Dương, người đang ẩn náu dưới lòng đất.
Hiếm có ai để ý đến dưới chân mình, Tần Nguyên Hạo cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận