Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 147: Ngũ Tiên thời Thượng Cổ

Bất Hủ Tiên Tử xù lông nhím, ‘Bất Hủ’ là danh hiệu mà cô luôn tự hào, há có thể bị bôi nhọ bởi tên Hợp Thể Kỳ cỏn con.
"Bây giờ bổn tiên sẽ đóng băng ngươi vào tủy băng vạn năm, sau đó lăn bột cho vào chảo dầu chiên giòn!" Bất Hủ Tiên Tử đe dọa một cách hùng hổ.
Bộ thật sự tưởng rằng Tiên Nhân dễ bị bắt nạt ư?
Cái tên gọi là Phạt Tiên Chân Nhân kia cũng bị bổn tiên ghì chết bằng một ngón tay, bổn tiên không tin ngươi có thể chịu nỗi một ngón tay của ta!
"Đừng kích động, đừng kích động." Trong không gian tinh thần, Lục Dương kéo Bất Hủ Tiên Tử lại, bảo cô ấy vuốt tay áo xuống.
Tên Hợp Thể Kỳ đó có tên là Tam Lập Chân Nhân, những chuyện còn lại mà gã khai báo cũng không khác gì mấy so với lời nói của Phạt Tiên Chân Nhân, thứ duy nhất có giá trị là vị trí của một Động Tiên.
"Động Tiên chính là ở nơi đó, bên trông cất giữ tài sản cả đời của ta, nếu các người không tin, thì có thể đi xem thử, bèn sẽ biết là ta không nói dốc."
"Nhưng ta đã đặt ra quy tắc cho Động Tiên ấy, chỉ những người ở giai đoạn Trúc Cơ hoặc thấp hơn mới có thể vào trong. Nhưng giai đoạn Trúc Cơ tuyệt nhiên sẽ không thể có được quyền kiểm soát của Động Tiên ấy. Chỉ cần các người thề rằng sẽ không luyện chế ta, thì ta sẽ dâng tặng Động Tiên ấy cho các người!" Tam Lập Chân Nhân đe dọa.
Vân Chi không đồng ý, thậm chí chẳng hề có ý định giả vờ thỏa hiệp.
Mặc dù Vấn Đạo Tông luyện chế hồn phách, nếp sống không đúng đắn, còn chiêu mộ Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là danh môn chánh phái, vẫn phải có lằn ranh của mình, không thể nói dối.
Vân Chi dắt Lục Dương rời khỏi ngục tù, lúc rời đi vừa hay gặp được sư tổ và Mạnh Cảnh Chu cũng kết thúc việc thẩm vấn.
Vân Chi và sư tổ đối chiếu khẩu cung của hai bên, trên cơ bản là nhất quán, điểm khác biệt duy nhất là tên Hợp Thể Kỳ ở bên sư tổ biết một vị tên là Ứng Thiên Tiên.
"Ứng Thiên Tiên ở Đông Hải Mênh Mông, vị trí cụ thể thì gã ta không rõ."
Vân Chi gật đầu, đây chẳng phải là tin tức gì mới, đã bắt được nhiều tên Hợp Thể Kỳ như vậy, cộng với việc khảo chứng cổ thư, từ sớm thì đã biết rằng Ứng Thiên Tiên, một trong Ngũ Tiên Thượng Cổ, ở Đông Hải.
"Ứng Thiên Tiên?" Đây không phải lần đầu tiên Lục Dương nghe thấy tên gọi này, Bất Hủ Tiên Tử đã nhắc đến một vài lần.
Theo lời của Bất Hủ Tiên Tử, thì Ứng Thiên Tiên là một vị Tiên Nhân có thực lực tương đương với Bất Hủ Tiên Tử.
Cân nhắc đến thực lực và tính cách của Bất Hủ Tiên Tử, Lục Dương tạm thời không có một nhận định chính xác về Ứng Thiên Tiên.
"Ứng Thiên Tiên ở Đông Hải? Đi đi đi, dẫn bổn tiên đi tìm tên đó, bổn tiên ra mặt, chắn hẳn với tên tuổi của bổn tiên, có thể đảm bảo cho ngươi ăn sung mặc sướng, ước gì có đó!" Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử nói với vẻ hào hứng, vạch cho Lục Dương một chiếc ‘bánh vẽ’ lớn.
Lục Dương nhắc nhở: "Tiên tử chớ quên rằng mình đã chết như thế nào, cho đến nay vẫn không biết cô bị ai giết, ngoài cô ra còn có bốn vị Tiên Nhân, hung thủ chắc chắn là một người trong số họ, cô không sợ hung thủ là Ứng Thiên Tiên sao?"
Bất Hủ Tiên Tử bị Lục Dương dội một gáo nước lạnh, bình tĩnh trở lại, nói lắp bắp: "Chắc, chắc sẽ không phải vậy đâu, đúng không, Ứng Thiên Tiên là một người tốt mà, không giống như có ý đồ xấu..."
"Vậy cô nghĩ trong số bốn vị Tiên Nhân, thì ai có khả năng giết cô nhất?"
Bất Hủ Tiên Tử trầm mặc, cô cảm thấy không người nào muốn giết mình cả, thường ngày ai nấy đều tỏ ra khá hoà hợp, rất khách sáo với mình.
Nhưng cô phải công nhận, cái chết của cô chắc chắn có liên quan đến một trong số Tứ Tiên.
"Vậy cô nghĩ rằng ai có thể làm được việc luyện hóa muôn trùng tinh tú thành đại lục?" Lục Dương hỏi, cảm thấy đây là một manh mối, có thể khoanh vùng phạm vi của kẻ vô danh thời Thượng Cổ.
Bất Hủ Tiên Tử không hiểu ý của Lục Dương: "Năm người bọn ta đều có thể làm được mà."
Lục Dương: "…Ôi đệt?!"
Tiên tử, thì ra cô lợi hại đến vậy sao? Phải chăng thái độ trước đây của ta đối với cô đã quá tuỳ tiện rồi không?
Lục Dương cuối cùng cũng nhận thức được, Tiên Nhân không chỉ đơn thuần là một cảnh giới, từ ‘Tiên Nhân’ đại diện cho mong mỏi cả đời của người tu sĩ, nghĩa là đã đạt đến đỉnh cao của tu luyện, sở hữu sức mạnh vô hạn, một tay che trời, luyện hóa tinh tú bất quá là chuyện nhỏ!
Bất Hủ Tiên Tử mãi vẫn chưa có cơ hội thể hiện sức mạnh là bởi vì cô vẫn đang trong quá trình hồi phục!
Lúc này, Vân Chi nói với Lục Dương: "Những Tiên Nhân Thượng Cổ lần lượt là Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên, Tuế Nguyệt Tiên và Cửu Trùng Tiên."
Đối với người đời, Tiên Nhân cao cao tại thượng, không thể đoán định, thậm chí không thể khẳng định rằng họ có tồn tại hay không, chẳng hạn như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, họ cũng chỉ biết về sự tồn tại của Bất Hủ Tiên Nhân thông qua Bất Hủ Giáo.
Nhưng đứng ở vị trí của Vân Chi, những điều cô biết nhiều hơn rất nhiều so với những gì người đời biết, danh xưng của Tứ Tiên đối với cô chẳng phải là bí mật gì.
"Vị trí cụ thể của bốn vị Tiên Nhân vẫn chưa rõ, nhưng có thể khẳng định được rằng, Ứng Thiên Tiên ở biển cả Đông Hải, Kỳ Lân Tiên ở Yêu Vực phương Nam, còn Tuế Nguyệt Tiên và Cửu Trùng Tiên thì không rõ tung tích."
Lục Dương chú ý đến danh xưng của một vị Tiên Nhân trong số đó, thoáng giật mình: "Kỳ Lân?"
Hắn nhớ đến những vị Dược Vương nhỏ trong Dược Viên, trong đó có một cây Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Kỳ Lân trong truyền thuyết không tồn tại, những Kỳ Lân mà cổ nhân nhìn thấy thực ra đều là Kỳ Lân Bất Tử Dược.
Nếu như đối phương đã gọi là "Kỳ Lân Tiên", thì có nghĩa bản thể của đối phương là Kỳ Lân?
Bất Hủ Tiên Tử thấy Lục Dương có hứng thú, nên đã giải thích: "Tên thật của Kỳ Lân Tiên là Thích Kha."
"Bản thể của y quả thật là Kỳ Lân, theo lời của y, bản thân y là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian, là một sinh linh huyền diệu chỉ có thể được sinh ra từ việc tề tựu vận khí trong thế gian, dù sao thì trong thời đại đó của ta chỉ có một con Kỳ Lân, ta không có hiểu biết gì nhiều với thời đại hiện tại, nhưng chắc hẳn là sẽ không có con Kỳ Lân thứ hai xuất hiện."
Trên thực tế, trước khi Bất Hủ Tiên Tử xuất hiện, Vân Chi một mực cho rằng thời Thượng Cổ chỉ có bốn vị Tiên Nhân, nói một cách chính xác hơn, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Những tên Hợp Thể Kỳ bị giam giữ ở Ngục Đỉnh, tên cổ xưa nhất có thể truy ngược về thời Đại Kiền, cách hiện tại đã hơn hai mươi vạn năm, theo lời của gã, thời Thượng Cổ chỉ có bốn vị Tiên Nhân.
Không chỉ là những tù nhân ở Ngục Đỉnh, mà các cổ thư cũng ghi chép như vậy, thời Thượng Cổ có Tứ Tiên, lần lượt là Ứng Thiên Tiên, Kỳ Lân Tiên, Tuế Nguyệt Tiên và Cửu Trùng Tiên.
Trước khi Bất Hủ Giáo xuất hiện, trong lịch sử xưa nay chẳng hề có bất kỳ ghi chép nào về ‘Bất Hủ Tiên Tử’!
Sau khi Bất Hủ Giáo xuất hiện, có tu sĩ cho rằng đây là một Tiên Nhân được bịa ra một cách vô căn cứ, chẳng hề tồn tại trong thời kỳ Thượng Cổ.
"Bổn tiên trong thời Thượng Cổ có tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả những người ở giai đoạn Độ Kiếp khi nhìn thấy bổn tiên cũng sợ đến run cầm cập, sao lại không có tiên danh của bổn tiên?" Sau khi Bất Hủ Tiên Tử biết tin này, biểu thị vô cùng căm phẫn.
Người đã giết cô hiểu rõ về đặc tính Đạo Quả của cô, đã cố tình xóa bỏ sự tồn tại của cô khỏi lịch sử.
"Cũng không đúng, theo cách gọi tiên danh của Tứ Tiên Thượng Cổ, Tiên Tử, cô đáng lẽ phải gọi là Bất Hủ Tiên mới đúng." Lục Dương nói.
"Cũng là do quan điểm mà tên Ứng Thiên Tiên đó đưa ra, y nói rằng tên ba chữ có khí thế hơn, mọi người đặt tiên danh thì cùng đặt tên ba chữ đi, còn kiến nghị ta gọi mình là 'Bất Hủ Tiên'."
"Ta còn lâu mới chịu gọi mình là 'Bất Hủ Tiên', khó nghe đến nhường nào, hơn nữa không phân biệt được là nam hay nữ, làm cho ta giống như một tên đàn ông vậy, nào có nghe êm tai như Bất Hủ Tiên Tử?"
Lục Dương cảm thấy Hoàng Đậu Đậu nghe còn êm tai hơn, nhưng không thể nói ra câu này, nếu không Bất Hủ Tiên Tử chắc chắn sẽ xù lông nhím.
Đại sư tỷ đảm bảo rằng hai tên tù nhân đã bị giam cầm ổn thoả, nói câu chào hỏi với sư tổ, bèn dẫn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rời khỏi Ngục Đỉnh.
"Đại sư tỷ, chúng ta có nên đi một chuyến đến Di Tích Động Tiên mà Tam Lập Chân Nhân đó nói không?" Lục Dương nhận thấy rằng đại sư tỷ vẫn không có ý định quay trở về đỉnh Thiên Môn, mà trực tiếp bay ra khỏi Vấn Đạo Tông.
Đám mây mà Vân Chi điều khiển rất lớn, không thể nhìn thấy cảnh vật ở bên dưới, vì vậy Lục Dương cũng không cảm thấy sợ độ cao.
Vân Chi khẽ gật đầu.
Tài sản cả đời của một vị Hợp Thể Kỳ, có giá trị để xem xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận