Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 207: Quý sư huynh: Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi

Ngay lúc Lục Dương lâm vào cảnh ngục tù, đang suy nghĩ làm thế nào để thoát ra, thì Bất Hủ Tiên Tử tỉnh dậy từ giấc ngủ.
Cô ấy thấy Lục Dương bị nhốt vào địa lao, mặt mày hớn hở: "Lục Dương, ngươi cuối cùng cũng gây đủ chuyện ác, chịu sự trừng phạt, bị người ta bắt rồi sao?"
Lục Dương: "... Tiên tử có thể mong cho ta chút điều tốt được không?"
"Được rồi, chúc ngươi giảm án thuận lợi."
Lục Dương hít sâu vài hơi, miễn cưỡng giải thích: "Đây là do ta đang tu luyện pháp thuật, chẳng qua là xảy ra chút sự cố nhỏ mà thôi."
"Ngươi tu luyện pháp thuật gì vậy?" Bất Hủ Tiên Tử tò mò, pháp thuật kiểu gì mà có thể tự nhốt mình vào trong địa lao.
"Họa Địa Vi Lao."
"Hiểu rồi."
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, đột nhiên một bàn tay to xuất hiện, kéo Lục Dương lên khỏi mặt đất, chính là Quý Hồng Văn.
Vừa rồi Quý sư huynh trố mắt nhìn Lục Dương chui xuống đất, dùng đất bùn dựng cho mình một gian ngục.
Quý sư huynh không hiểu nổi, pháp thuật ta dạy và pháp thuật tên tiểu tử nhà ngươi học có điểm nào tương thông không?
À, tên gọi thì tương thông.
Nhưng vậy thì càng vô lý hơn!
Đối mặt với ánh mắt bất đắc dĩ của Quý sư huynh, Lục Dương khẽ chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
"Quý sư huynh, phép Hóa Địa Vi Lao này của đệ còn cứu được không?"
Quý sư huynh điềm tĩnh gật đầu: "Thánh Nhân đề xướng hữu giáo vô loại, chỉ cần phương pháp thích hợp, thì không có học trò nào không dạy được, ta nhất định dạy được cho đệ!"
Lục Dương mừng rỡ, nhìn xem, vẫn là Quý sư huynh đáng tin cậy.
"Đệ thi triển lại kết quả học tập của mình lần nữa, lần này vẽ vòng tròn quanh ta, để ta xem thử vấn đề nằm ở đâu."
"Được."
Lục Dương hồi tưởng lại trạng thái thi triển pháp thuật vừa nãy, lấy tay làm bút, vẽ một vòng tròn quanh Quý sư huynh.
Vòng tròn hoàn mỹ, phù hợp với số Pi.
Sau đó Quý sư huynh liền cảm thấy cơ thể chìm xuống, bị nhốt vào trong địa lao.
Quý sư huynh câm nín.
Y thoáng chớp mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Y với tư cách là giai đoạn Hợp Thể, nếu có ý phản kháng, tất nhiên Lục Dương không thể nhốt y vào địa lao, nhưng nếu làm vậy thì y cũng không thể hiểu Lục Dương đã học lệch như thế nào.
Quý sư huynh thường xuyên thay Tứ Trưởng Lão giảng bài, tương đương với nửa người thầy.
Thân làm thầy giáo, phải dạy được học trò.
Trước khi dạy được học trò, phải nghiên cứu hiểu rõ học trò từ trước.
Quý sư huynh khẽ gõ vào trụ cột bằng đất, phát hiện độ rắn chắc của địa lao cũng khá đáng kể, đủ để nhốt tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ Trung Kỳ, cũng coi như là một phương thức chiến đấu.
Nhưng y vẫn chưa hiểu được Lục Dương học lệch như thế nào.
Quý sư huynh chui ra khỏi địa lao: "Thêm lần nữa."
Lục Dương lại lấy tay làm bút, nhốt Quý sư huynh trở vào địa lao.
Quý sư huynh như con chuột chũi, liên tục chui ra rồi lại chui vào, lặp đi lặp lại như thế mấy chục lần, ngay khi Lục Dương chuẩn bị thi triển thêm lần nữa, thì bị Quý sư huynh ngăn lại.
"Ta biết vấn đề nằm ở đâu rồi." Quý sư huynh điềm tĩnh gật đầu, ánh mắt thâm thúy.
Lục Dương vui mừng quá đỗi, vội hỏi Quý sư huynh rốt cuộc chỗ nào có vấn đề.
"Vấn đề nằm ở chỗ ta đáng lẽ không nên dạy đệ."
"Hả?"
Quý sư huynh thầm than trong lòng, chẳng phải y không quán triệt lý niệm của Thánh Nhân, thực sự là nhãn lực của y có hạn, nhìn không ra.
Y thậm chí nghi ngờ rằng không chỉ bản thân y dạy không được Lục Dương, mà cho dù Thánh Nhân có tới cũng dạy không được.
"Man Cốt, Cảnh Chu, hai người các đệ nhớ chăm chỉ luyện tập."
"Vâng."
Luyện tập lâu như vậy, Mạnh Cảnh Chu dần nắm được bí quyết của Họa Địa Vi Lao, tỷ lệ thành công tăng lên rõ rệt, Man Cốt thì vẫn như cũ, chỉ vẽ vòng tròn, không nhốt được người.
Quý sư huynh nói xong, phóng khoáng rời đi, chỉ để lại ba người ở lại vẽ vòng tròn.
"Xong rồi, Quý sư huynh từ bỏ ngươi rồi." Mạnh Cảnh Chu hả hê trêu chọc Lục Dương.
"Họa Địa Lao!" Lục Dương thẹn quá hóa giận, nhanh chóng vẽ vòng tròn quanh Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu kêu lên một tiếng, bị nhốt vào địa lao.
Mạnh Cảnh Chu dùng vũ lực phá vỡ địa lao, vừa ra ngoài liền vẽ vòng tròn quanh Lục Dương, nhốt Lục Dương lại: "Họa Địa Vi Lao!"
"Họa Địa Lao!"
"Họa Địa Vi Lao!"
"Họa Địa Lao!"
"Họa Địa Vi Lao!"
"Nghiệt súc, ngươi gây nên sát nghiệp vô biên, oán hồn vô số, xem lão nạp đây trấn áp ngươi vào địa lao, muôn đời không thể ngóc đầu dậy!"
"Lão đầu trọc, hôm nay ai trấn áp ai còn chưa biết, ta còn muốn xem ngươi có thể bước ra khỏi vòng tròn do bổn Ma Tôn vẽ không!"
"Hây! Xem chiêu!"
"Xem chiêu!"
Hai người họ lấy thực chiến để tu luyện pháp thuật vừa học được, độ thuần thục tăng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Chỉ có Man Cốt, chuyên tâm một lòng, ở một bên vẽ vòng tròn hết lần này đến lần khác.
Hai người họ đánh nhau đến phút chót, pháp lực cạn kiệt, đôi bên ngừng chiến.
Hai người họ ngồi trên mặt đất, mệt đến thở hồng hộc, họ vừa chiến đấu vừa hô tên chiêu thức, hô đến khô cả miệng, bèn dùng chút pháp lực còn sót lại ngưng tụ thành quả cầu nước trên không trung, thoải mái mà uống một cách khoái trá.
"Man sư huynh, cuối cùng cũng tìm thấy huynh rồi." Một bóng người bước vào rừng trúc, tìm gặp Man Cốt.
"Lý Hạo Nhiên?" Lục Dương nhận ra người bước vào rừng trúc.
"Hóa ra Lục sư huynh, Mạnh sư huynh cũng ở đây." Lý Hạo Nhiên chào hỏi.
"Man sư huynh, cây búa sắt huynh nhờ đệ cải tạo, đệ đã cải tạo xong rồi."
"Nhanh vậy ư, nhanh nhanh nhanh, lấy ra cho ta xem." Nghe nói vũ khí của mình đã được cải tiến nâng cấp, Man Cốt có chút sốt sắng và kích động.
Lý Hạo Nhiên cũng không nhiều lời, từ trong ngọc bội thân phận lấy ra một cây búa tạ bằng sắt cao ngang một người.
Phần đầu búa giống như một viên mã não đỏ khổng lồ, trông có vẻ cực kỳ có sức nặng, nặng tựa ngàn cân, lấp lánh dưới ánh mặt trời, cán búa đổi thành thuần một màu trắng, rất hợp với áo nhà nho màu trắng của Man Cốt.
"Không tệ không tệ." Man Cốt ước lượng một phen cây búa tạ bằng sắt, vung vẩy vài cái, vung đến phát ra tiếng gió 'vù vù', vô cùng hài lòng.
Chức năng quan trọng khi chiến đấu có thể phát Lời Thánh Nhân , cũng được Lý Hạo Nhiên giữ lại.
Sắc mặt của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lộ vẻ kì quái: "Lý sư đệ, đệ chắc đây là búa sắt chứ?"
"Đúng vậy." Lý Hạo Nhiên gật đầu với vẻ đương nhiên.
Mạnh Cảnh Chu cà khịa: "Đúng cái quỷ ấy, cái này rõ ràng là cây kẹo mút cỡ bự, Man Cốt vừa nãy còn liếm đầu búa!"
Lý Hạo Nhiên giải thích lý do bản thân cải tạo theo kiểu này: "Ban đầu Man sư huynh nói với đệ, muốn thêm cạnh vào hai bên đầu búa, cân nhắc đến việc Man sư huynh là Nho tu, đệ bèn đề nghị với Man sư huynh, nói rằng nếu đã là Nho tu, dùng chùy sắt đánh người là hành vi không tao nhã, cũng trái với ấn tượng của mọi người về Nho tu."
"Mà Man sư huynh lại thích dùng búa sắt để chiến đấu, đệ bèn nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp, biến búa sắt thành hình dạng của cây kẹo mút cỡ lớn, trông thân thiện hơn. Lúc chiến đấu thì có thể dùng làm vũ khí, lúc rảnh rang thì có thể ăn được, vác cây búa sắt đi trên phố, còn có thể thu hút sự thích thú của trẻ nhỏ, tăng độ thân dân, một công nhiều việc!"
Quả thật, nói về độ thân dân, dù là vũ khí nào cũng không sánh bằng kẹo mút cỡ lớn.
Lục Dương nghẹn họng.
Toang rồi, mình thế mà lại cảm thấy lời nói của Lý Hạo Nhiên cũng có lý, đây là bị Bất Hủ Tiên Tử đồng hóa rồi sao?
Man Cốt bổ sung: "Với lại kẹo mút do Lý sư đệ làm, còn rẻ hơn hai phần so với phòng ăn."
Lục Dương lúc này mới nhớ ra, phòng ăn cũng là sản nghiệp của đỉnh Luyện Khí, Lý Hạo Nhiên nhà ngươi chẳng lẽ muốn mở một gian hàng kẹo mút trong phòng ăn, nên lấy Man Cốt ra luyện tay trước.
"Đây không phải vấn đề rẻ hay đắt... Thôi bỏ đi, các người thấy vui là được rồi." Lục Dương hết sức để khịa, từ bỏ khuyên can.
"Hửm?" Lục Dương nghe thấy có người truyền âm cho mình.
"Sao vậy?"
"Đại sư tỷ về rồi, bảo ta quay về đỉnh Thiên Môn một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận