Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 59: Lục Thị Tượng Hình Quyền

"Ôi đệt, yêu quái!" Mạnh Cảnh Chu hét lớn, vung tay lên, làm ra vẻ chuẩn bị đánh.
Không trách hắn ta phản ứng như vậy, sân sau đáng ra là nơi Lục Dương luyện quyền, nhưng giờ đây Lục Dương biến mất, một con hổ lại xuất hiện, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc yêu hổ sống lại, đã ăn thịt Lục Dương hay gì đó.
Yêu hổ miệng nói tiếng người, phát ra giọng nói giống y như Lục Dương: "Yêu quái ông nội ngươi, là ta đây!"
"Không ngờ lại có giọng nói giống hệt Lục Dương!" Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc.
Một người một hổ bay lên không trung, Mạnh Cảnh Chu bị giọng nói của yêu hổ làm ngây người, không kịp phản ứng, bị Lục Dương dùng nanh vuốt vỗ xuống đất.
Lục Dương lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, trong sân ngay cả vết tích đánh nhau cũng không có, sao lại có thể là yêu hổ đã ăn thịt hắn, tên oắt Mạnh Cảnh Chu này rõ ràng nhận ra mình còn giả ngơ.
Mạnh Cảnh Chu ‘chậc’ một tiếng, vừa nãy Lục Dương cũng không thực sự đánh, đối với người có da thô thịt dày như hắn ta thì cũng giống như gãi ngứa.
Hắn ta đứng dậy phủi bụi trên người, nhìn Lục Dương với vẻ ngờ vực: "Huynh rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải đang lĩnh hội Tượng Hình Quyền à? Sao giờ lại đổi sang học thuật Biến Hình rồi?"
"Đợi một chút, để đệ nghiên cứu xem làm cách nào để biến trở lại." Yêu hổ Lục Dương trăn trở, muốn gãi sau đầu, sau đó liền nhận ra rằng nanh vuốt của chân trước với không tới, nhất định phải ngồi trên mặt đất, dùng nanh vuốt của chân sau... thôi, không gãi nữa, quá ảnh hưởng đến hình tượng.
Yêu hổ Lục Dương nhe răng trợn mắt, không ngờ rằng luyện quyền còn có thể xảy ra nhiều sự cố như thế.
Nếu như xét từ góc độ hiện tại, hắn chỉ có mỗi kiếm pháp còn có thể coi là bình thường.
Nên nói quả không hổ là Kiếm Linh Căn chăng?
Mạnh Cảnh Chu ‘thình thịch’ chạy lên lầu, gọi Man Cốt xuống.
"Làm gì vậy, đệ đang giám sát Tần Nguyên Hạo mà."
"Có chuyện thú vị muốn cho huynh xem."
Man Cốt ngơ ngác mà bị Mạnh Cảnh Chu kéo đến sân sau, nhìn thấy con yêu hổ quen thuộc.
"Yêu quái, trả mạng lại cho Lục huynh của ta!"
Man Cốt hét lớn một tiếng liền lao tới đánh, não của y chưa chạy kịp, đây là đánh thật.
Mạnh Cảnh Chu thấy vậy, vội vàng ôm lấy eo của Man Cốt, xin đại ca Man Tộc bình tĩnh: "Đừng đánh, đừng đánh, đó là Lục Dương."
Hai con ma trành đang xiên thịt ở đại sảnh nghe thấy tiếng động từ sân sau, lại tò mò mà lén lút chạy đến kiểm tra, bị dọa đến hồn cũng bay cả lên.
Lần này yêu hổ thật sự hồi sinh rồi!
Yêu hổ Lục Dương thoáng trợn mắt, không còn lòng dạ đi quan tâm tới cái lũ này, chú tâm nghiên cứu cách để giải trừ trạng thái yêu hổ.
Hắn nhắm mắt lại, thầm niệm ba lần hồi phục nguyên trạng.
Khi Lục Dương mở mắt ra, hắn đã trở lại hình dáng ban đầu.
Sau một loạt sự cố, ba người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống từ từ mà suy ngẫm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hai con ma trành cũng thở phào một hơi, tiếp tục xiên thịt.
Buổi tối hôm nay chắc hẳn sẽ đắt khách hơn hôm qua, phải xiên nhiều thịt một chút.
"Chuyện là vậy, đệ vừa nãy đang luyện Tượng Hình Quyền..." Lục Dương từ từ kể lại.
Man Cốt nghe thấy Lục Dương nói hắn vừa nãy đang luyện Tượng Hình Quyền, liền cảm thấy thế giới quan của mình như bị va đập, buột miệng thốt lên: "Huynh đây là đang luyện Tượng Hình Quyền hay Hoá Hình Quyền?”
Thánh Nhân quả thật nói đúng mà, đọc vạn quyển sách còn cần đi vạn dặm đường, trong sách nào có viết về chuyện này, vẫn cần đi theo Lục huynh và Mạnh huynh nhiều hơn mới được.
Trải sự đời rồi.
Phản ứng của Mạnh Cảnh Chu cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu so với Man Cốt, nhìn Lục Dương với ánh mắt có chút kỳ quái.
Ban đầu cứ nghĩ rằng thứ ngươi luyện được là pháp thuật, kết quả ngươi nói với ta rằng ngươi vừa nãy đang đánh quyền?
Nhà ai luyện võ lại có thể luyện ra công hiệu như ngươi đây?
Ban đầu Mạnh Cảnh Chu nghĩ rằng mấy ngày trước, Lục Dương tu luyện thuật khống chế quỷ bộc, tu luyện thành Dương Thần Xuất Khiếu, đã đủ lạ đời rồi, nhưng không ngờ còn có thứ lạ đời hơn.
Lục Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đưa ra cảm ngộ độc nhất về Tượng Hình Quyền: "Các huynh nghĩ đi, bản chất của Tượng Hình Quyền chẳng phải chính là bắt chước động vật hay sao? Ví dụ như Hổ Quyền, Hầu Quyền, Hạc Quyền, chính là bắt chước hổ, khỉ, hạc đúng không?"
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt gật đầu.
Lục Dương tiếp tục nói: "Đúng mà phải không, vậy ắt hẳn là bắt chước càng giống thì hiệu quả càng tốt, uy lực càng mạnh đúng không?"
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt lại gật đầu.
"Đệ mới vừa tiếp xúc với yêu hổ, vậy nên đệ quen thuộc nhất với Hổ Quyền, đánh nhanh lên tay nhất và học cũng giống nhất đúng không?"
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt tiếp tục gật đầu.
Lục Dương lại nói: "Đệ bèn dựa theo cách nghĩ này mà đi đánh quyền, đánh một hồi liền biến thành hổ, rất hợp lý đúng không?"
Mạnh Cảnh Chu vừa muốn gật đầu, sau đó liền phanh gấp não của mình lại: "Đúng cái quỷ ấy, chênh lệch rất lớn luôn đó, được không!"
Man Cốt vẫn ngờ nghệch mà gật đầu.
Lục Dương nhún vai, hắn mới là người cảm thấy bất lực nhất, hắn thực sự đã nghiêm túc mà luyện theo quyền phổ, bất quá là thêm một chút cảm ngộ nho nhỏ của riêng mình: "Bằng không các huynh cũng thử xem, nói không chừng các huynh có thể học được thuật biến hình qua phương thức này?"
Trong mắt của Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt đều lộ nét hào hứng, có thể học thuật biến hình qua việc luyện quyền thì còn gì bằng.
Mặc dù thuật biến hình thường được sử dụng bởi các tu sĩ đầu trộm đuôi cướp, nhưng có thể học thêm một kỹ năng cũng chả thiệt thòi, biết đâu hôm nào đó bèn xài đến nó.
Có bậc thầy quyền pháp như Lục Dương chỉ bảo, hai người họ rất nhanh bèn học được Hổ Quyền, đánh đến hùng tráng như hổ, khí thế như cọp, rất là oai phong.
Nhưng điều quan trọng nhất là biến hình, thì hai người dù làm cách nào cũng không thể học được.
Hai người họ luyện quyền, Lục Dương cũng không ngồi yên, hắn nhìn động tác luyện quyền của hai người họ, trong lòng nảy sinh một ý tưởng khác.
Tượng Hình Quyền là một quyền pháp bắt chước, vậy cớ chi lại giới hạn bản thân ở việc bắt chước động vật? bắt chước con người không được sao?
Ý tưởng này giống như một con ngựa hoang tuột dây cương, muốn kiềm cũng kiềm không được.
Điều kiện tiên quyết để bắt chước của Tượng Hình Quyền là phải thật quen thuộc với đối tượng bắt chước.
Lục Dương nhìn thấy hai người đang chuyên tâm luyện quyền, mắt sáng lên, đây chẳng phải chính là ví dụ tốt nhất sao?
Hắn đã nắm vững nội dung cốt lõi của Tượng Hình Quyền, cũng là lúc để cách tân rồi.
"Cải tạo đổi mới thì mới có được tiến bộ!"
Lục Dương nói làm liền bắt tay vào làm.
Hắn nhắm mắt một lần nữa, nhớ lại động tác của Man Cốt, cơ thể bắt đầu di chuyển.
Man Cốt đang đánh quyền thì nhìn thấy nhất cử nhất động của Lục Dương, cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là không thể nhớ đã gặp ở đâu.
"Đây không phải là mình sao?" Man Cốt rất nhanh liền nhận ra, nhưng không hiểu Lục Dương đang làm gì.
Lục Dương lại lần nữa chìm đắm trong cảm ngộ huyền diệu, cơ thể dần thay đổi, không ngờ lại thực sự biến thành hình dạng của Man Cốt!
"Ha ha, thành công rồi, mình biết suy đoán của mình là đúng mà." Lục Dương cười ha hả nói với khuôn mặt của Man Cốt, có cảm giác khá là không cân xứng.
Hắn vô cùng sửng sốt. Chuyện gì vừa xảy ra? Trong nháy mắt liền biến thành chính mình?
Sao lại không giống với Tượng Hình Quyền trong ấn tượng của y, Tượng Hình Quyền còn có thể bắt chước con người?
"Man Cốt huynh, huynh còn biết cười như thế... Ôi đệt, thật giả Man Cốt".
Mạnh Cảnh Chu, người đang đánh quyền, nghe thấy tiếng cười khác thường, bản năng cảm thấy bất thường, quay đầu nhìn thử, ôi chao, hai gã Man Cốt.
"Không đúng, Man Cốt mới lòi ra là do Lục Dương biến thành!"
Mạnh Cảnh Chu quan sát Lục Dương từ trên xuống dưới, thực sự trông như Man Cốt, nhưng biểu cảm và thần thái thì khác xa.
Vừa nhìn Man Cốt liền thấy y là người thật thà chất phác, còn Man Cốt do Lục Dương biến thành thì vừa nhìn liền thấy hắn là kẻ bụng đầy gian trá.
Hắn ta đã từ bỏ việc học Tượng Hình Quyền, nếu nói ban đầu hắn ta còn nghĩ đến việc học Tượng Hình Quyền để biến hình, thì bây giờ nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lục Dương, hắn ta liền biết rằng mình chắc chắn không thể học được.
Thứ này đã hoàn toàn không còn liên quan đến Tượng Hình Quyền nữa.
"Đây quả nhiên là thuật biến hình đúng không?"
"Đây là Lục Thị Tượng Hình Quyền."
Lục Dương đặt hai tay sau lưng, ngước đầu lên 45 độ nhìn trời, khá có khí phách của một cao nhân quyền pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận