Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 461: Trưởng lão hội chẩn (1)

- Lục Dương, có ở đó không, giúp ta một tay!
Sau khi trận chiến kết thúc, Mạnh Cảnh Chu liền lên Thiên Môn Phong tìm Lục Dương giúp đỡ.
- Ta ở đây.
Giọng nói của Lục Dương vang lên sau lưng Mạnh Cảnh Chu, Lục Dương cầm trên tay chục xiên thịt nướng, đang ăn rất ngon, vừa rồi trở về Thiên Môn Phong.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao Khâu Tông chủ lại đánh tới đây?
Lục Dương tốt bụng chia cho Mạnh Cảnh Chu một nửa thịt nướng.
Đều là sản nghiệp của nhà mình.
Mạnh Cảnh Chu thở dài, giọng điệu mang theo sự oán giận:
- Vừa rồi Khâu Tông chủ nửa đêm lén lút tìm ta, hỏi ta có biết độc thân nguyên rủa quyền không, ta nói biết, hắn liền khống chế cơ thể ta, muốn cho Ba Đại Gia hai quyền.
Lục Dương nhớ đến chuyện tình yêu tuổi xế chiều của Ba Đại Gia, mấy hôm trước khi hắn đến vườn thuốc ăn đất, Ba Đại Gia còn hỏi mình con gái thích gì nhất, Bất Hủ Tiên Tử nói con gái thích được khen thông minh xinh đẹp, hắn chuyển lời nguyên văn.
- Khâu Tông chủ thành công rồi sao?
Mạnh Cảnh Chu lộ ra vẻ mặt như táo bón:
- Không, bị phản phệ rồi.
- Nén bi thương.
Lục Dương nhớ đến Lục Trưởng lão đến muộn, Lục Trưởng lão và Cửu Tông chủ không gặp nhau, đại khái là hiệu quả của phản phệ.
Lục Dương vỗ vai Mạnh Cảnh Chu, hy vọng hắn bớt đau buồn, chấp nhận thực tế, không phải chỉ là cắt đứt quan hệ nhân quả với nữ tử, không gặp lại nữ tử nữa sao, ngươi đều là độc thân linh căn rồi, còn sợ điều này nữa à?
Mạnh Cảnh Chu tức giận nói:
- Bớt đau buồn cái rắm, độc thân linh căn của ta thì sao, cho dù là thái giám cũng có thể đến thanh lâu, bây giờ ta ngay cả tư cách đến thanh lâu cũng không có rồi.
- Không phải đã nói là qua một đoạn thời gian nữa lời nguyền phản phệ sẽ tiêu tan sao?
Lục Dương tò mò.
- Vấn đề là không ai biết một đoạn thời gian là bao lâu, Đại sư tỷ có ở đó không, ta chỉ có thể tìm nàng giúp đỡ.
- Ồ, Đại sư tỷ có việc ra ngoài, đã đi mấy ngày rồi.
- Đi đâu rồi?
- Ngươi thấy ta giống như người dám hỏi hành trình của Đại sư tỷ không?
- Cũng đúng.
- Đợi đã, không phải là ta không thể gặp Đại sư tỷ cũng là một phần của lời nguyền phản phệ chứ?
Lục Dương nghĩ một chút, còn thật có khả năng, liền hỏi Bất Hủ Tiên Tử có phải là một phần của lời nguyền phản phệ không, bởi vì nhân quả hư vô, khó nắm bắt.
Bất Hủ Tiên Tử lộ ra ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Lục Dương.
- Bản tiên đang ở trước mặt tiểu tử nhà họ Mạnh, ngươi thấy bản tiên bị phản phệ chưa? Cấp độ phản phệ nhân quả của tiểu tử nhà họ Mạnh không thấp, nhưng muốn ảnh hưởng đến bản tiên thì chỉ là mơ ước hão huyền thôi.
- Vậy tiên tử có cách nào giúp lão Mạnh giải trừ lời nguyền phản phệ nhân quả không?
Bất Hủ Tiên Tử suy nghĩ nghiêm túc một lúc, nghĩ ra cách giải quyết:
- Bản tiên vốn không quen thuộc với nhân quả, nhưng vẫn có cách.
- Tiên tử xin nói.
- Tiểu tử nhà họ Mạnh có thể sử dụng độc thân nguyền rủa quyền, tự đấm mình một quyền, vì điều kiện để quyền pháp có hiệu lực là tiểu tử nhà họ Mạnh có thể chế ngự đối thủ, bây giờ đối thủ chính là chính hắn. Như vậy, độc thân nguyền rủa quyền sẽ trở nên hỗn loạn, từ đó có khả năng phá vỡ lời nguyền phản phệ nhân quả.
Lục Dương: - Tiên tử, ngươi có chắc lão Mạnh tự đấm mình một quyền, sau đó khiến cả đời này của hắn thực sự độc thân không?
- Ôi chao, trên đời này làm gì có phương pháp không có rủi ro, mọi thứ đều có rủi ro.
- Cũng được.
Lục Dương thấy mình không cần phải nói phương pháp của tiên tử, làm cho lão Mạnh thêm đau khổ.
- Đại sư tỷ không có ở đây, không thì tìm các vị trưởng lão bàn bạc một chút?
Lục Dương đếm những người khác của Vấn Đạo tông, Đại sư tỷ không có ở đây, tiên tử không đáng tin cậy, vậy thì người đáng tin cậy nhất của Vấn Đạo tông chính là các vị trưởng lão rồi.
Đều là những người già thành tinh ở Hợp Thể kỳ, hẳn sẽ có cách.
Mạnh Cảnh Chu tạm thời không nghĩ ra cách nào khác.
Lục Dương bảo Mạnh Cảnh Chu đợi ở Thiên Môn Phong, hắn đi mời các vị trưởng lão đến.
Sau khi các vị trưởng lão đến đông đủ, Mạnh Cảnh Chu vận công bị trục trặc, đau đến kêu gào, lúc lăn lộn thì đầu cắm vào khe núi, không ai tìm thấy.
- Không nên như vậy, ta chỉ bảo hắn đợi ở đây, lão Mạnh đi đâu rồi?
Lục Dương không hiểu nổi, các vị trưởng lão đều tốt bụng đến tìm kiếm cách giúp đỡ Mạnh Cảnh Chu, nhưng đều không tìm thấy được.
Đột nhiên, Lục Dương như nghĩ ra điều gì, đưa mắt nhìn về phía Lục Trưởng lão.
- Lục Trưởng lão, có thể phiền ngài đi về không?
Lục Trưởng lão cũng nghĩ ra nguyên do, sắc mặt kỳ lạ, gật đầu, quay về.
Lục Trưởng lão vừa đi, Mạnh Cảnh Chu cũng không đau nữa, trèo lên từ khe núi, tóc còn dính cành cây, trông rất chật vật, lúc này mới bị mọi người tìm thấy.
Lục Dương lén thở dài, xem ra lời nguyền phản phệ rất nghiêm trọng, lão Mạnh gần đây đừng hòng gặp được nữ tử.
Thiên Môn Phong, Trưởng lão hội xem bệnh.
Năm vị Trưởng lão vây quanh Mạnh Cảnh Chu, không ngừng khen ngợi.
- Mạnh sư điệt, lời nguyền này thú vị thật.
- Đúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận