Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 268: Sớm có mưu toan

"Bản thể của Tuế Nguyệt Tiên cũng giống như Mục Thiên Thảo, đều là những linh thực đã sinh ra linh trí?" Lục Dương ngạc nhiên, linh thực sản sinh linh trí vốn là chuyện cực kỳ hiếm thấy, đạt được thành tựu lại càng ít hơn.
Theo những gì mà hắn biết, trường hợp linh thực sản sinh linh trí có hai loại, một loại là sống đủ lâu, dần dần sinh ra linh trí, chẳng hạn như các Tiểu Dược Vương trong Dược Viên chính là tình huống này.
Các Tiểu Dược Vương ít nhất đều đã sống mười vạn năm, một cây linh dược sống được mười vạn năm mà không bị người ta hái đi, có thể hình dung ra được vận khí phải tốt đến mức nào.
Một tình huống khác là linh thực hội tụ đủ sự trùng hợp, ví dụ như trường kỳ sinh trưởng trong mạch khoáng linh thạch cực phẩm, ngày đêm hấp thụ linh khí, hoặc là tiếp xúc với quy luật tối cao nào đó của trời đất, lọt vào mắt xanh của 'Đạo", còn không thì được đại năng điểm hóa, vân vân...
Số lượng linh thực sinh ra linh trí thật sự quá ít ỏi, hiểu biết của người đời về chúng vô cùng hạn hẹp, cho dù trong Dược Viên của Vấn Đạo Tông có mấy cây Tiểu Dược Vương, cũng rất khó nghiên cứu rõ ràng.
Đặc tính giữa các loại linh thực có sự khác biệt quá lớn, không có tiêu chuẩn tham chiếu, không thể tiến hành nghiên cứu so sánh.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, chính là năng lực của linh thực sinh ra linh trí, sẽ tăng trưởng hàng trăm lần so với linh thực không có trí tuệ.
Ví dụ như Mục Thiên Thảo ở trước mắt, những tu sĩ giai đoạn Kim Đan bị khống chế ít nhất có năm, sáu chục người, đây còn là chưa biết có tu sĩ cảnh giới Kim Đan nào ẩn núp trong góc khuất hay không.
"Tuế Nguyệt Tiên nghe thấy lời này của ngươi chắc chắn sẽ không vui, Mục Thiên Thảo nào có tư cách đánh đồng với y?"
"Bản thể của Tuế Nguyệt Tiên là Kiến Mộc thông thiên triệt địa, cho dù không sinh ra linh trí, y cũng là tiên mộc tuyệt đỉnh vạn cổ hiếm gặp, trước khi sinh ra linh trí, cành lá của y mọc từ tinh cầu này sang tinh cầu khác, to lớn vô bì."
"Sau khi y sinh ra linh trí, còn rất yếu ớt, lo sợ bị kẻ xấu nhòm ngó, bèn tách ra một chạc cây, hóa thành hình người, hành tẩu trên thế gian, tu luyện, thành quả tu luyện sẽ phản hồi lại bản thể của y."
"Lúc y thành tiên, thanh thế rầm rộ, không thể che giấu, cũng không cần phải che giấu nữa, lúc này người đời mới biết, vị thiên tài tuyệt đỉnh thông thạo thời gian kia không phải là người, mà là một cái cây."
"Có lẽ do Kiến Mộc sống đủ lâu, Tuế Nguyệt Tiên đặc biệt có thiên phú trên phương diện thời gian, vả lại còn lấy Tuế Nguyệt làm Đạo Quả, đắc đạo thành tiên."
Bất Hủ Tiên Tử không nói câu này, Lục Dương còn thật sự nghĩ rằng Tuế Nguyệt Tiên là do ăn cơm của Bất Hủ Tiên Tử mà cả quảng đời vút qua như thể đèn kéo quân, từ đấy mới lĩnh ngộ ra sức mạnh tuế nguyệt.
Lục Dương không nghe Bất Hủ Tiên Tử kể chuyện bí mật Thượng Cổ nữa, sự việc trong hiện thực vô cùng cấp bách, hắn là người đứng đầu, cần phải nhanh chóng đưa ra quyết định, là chiến đấu hay quay trở về Trấn Yêu Quan.
Lục Dương truyền âm cho ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu: "Mọi người chuẩn bị sẵn phù truyền tống định hướng, mang theo người nhà họ Tống, quay về Trấn Yêu Quan!"
Rất nhanh thì Lục Dương đã đưa ra quyết định, tình huống này không thể không chạy.
Khoan nói đến việc còn phải dẫn theo mấy gánh nặng như người nhà họ Tống, chỉ riêng sáu chục tu sĩ cảnh giới Kim Đan trong đầm lầy đã không phải thứ mà nhóm người Lục Dương có thể đối phó.
Bốn người Trúc Cơ Hậu Kỳ đánh thắng sáu chục tu sĩ cảnh giới Kim Đan?
Đây là chuyện không thể, đánh tiêu hao cũng có thể khiến họ hao tổn đến chết.
Trong tay của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có mười hai tấm phù truyền tống định hướng, truyền tống tất cả mọi người hãy còn dư sức.
Tống Gia trừ đi Tống Vô Quả, vẫn còn lại ba người, cộng thêm hai người hộ vệ, phe cánh Tống Gia có năm người cần phải cứu ra ngoài.
Lục Dương xách theo kiếm Thanh Phong, đứng ở phía trước nhất, cảnh giác nhìn những tu sĩ Kim Đan chui ra từ đầm lầy, thừa lúc Mục Thiên Thảo vẫn chưa phát động tấn công, ra hiệu cho Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng phân phát phù truyền tống định hướng.
Hai tu sĩ cảnh giới Kim Đan trong đầm lầy đã ra tay rồi, đều là Nhân Tộc, bùn lầy bao phủ khắp mặt, không nhìn rõ dung mạo vốn có.
Lục Dương dùng kiếm nghênh đón, chém đứt cánh tay của hai người này. Hai người này dường như không biết đau đớn, vẫn bám chặt không tha mà tấn công Lục Dương.
Hai người này chỉ có cảnh giới Kim Đan Trung Kỳ, nhưng dựa vào lối đánh chả sợ thân thể bị tổn thương, thế mà lại có thể tạm thời giằng co với Lục Dương.
"Đừng dây dưa với chúng nữa, phân phát xong rồi, chạy mau!" Mạnh Cảnh Chu truyền âm qua thần thức.
"Tốt!"
Lục Dương dốc sức vung một kiếm, đánh lui hai người kia, cùng mọi người móc ra phù truyền tống định hướng.
Phù truyền tống định hướng tự động bốc cháy, từng bóng người được truyền tống đến Trấn Yêu Quan.
Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ vọng đến: "Các ngươi ai cũng có thể chạy, duy chỉ có Lục Dương ngươi là không được chạy."
Sắc mặt Lục Dương chợt thay đổi, ý thức được chuyện chẳng lành.
Âm thanh này phát ra từ trung tâm của đầm lầy, chính là Mục Thiên Thảo lên tiếng!
Mục Thiên Thảo khẽ đong đưa, từng viên linh thạch được chôn dưới đất lập tức bị hút cạn linh khí, biến thành tinh thể trong suốt.
Đại trận ẩn giấu ở xung quanh được kích hoạt, hình thành quầng sáng, tập trung vào người Lục Dương, ngắt quãng việc truyền tống của hắn.
"Lục Dương!"
"Lục sư huynh!"
"Lục huynh!"
Ba người nhóm Mạnh Cảnh Chu ngay trước lúc cận kề truyền tống nhìn thấy cảnh này, bất giác hô to.
Chẳng ai ngờ được rằng, Mục Thiên Thảo lại cố tình nhắm vào Lục Dương, hơn nữa còn chuẩn bị trận pháp gián đoạn phù truyền tống.
Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt, lúc mọi người ý thức được đã xảy ra sự cố, thì đã trở về Trấn Yêu Quan.
"Làm sao bây giờ?" nhóm người Tống Hoa luống cuống tay chân, họ tuy đã được cứu, nhưng Lục Dương vẫn còn ở bên đó, cần phải đi cứu giúp.
Mạnh Cảnh Chu không do dự, tiến thẳng đến Trấn Yêu Quan, chuẩn bị tỏ rõ thân phận với Đốc Trấn của nơi này, cứu Lục Dương trở về.
"Quả là không ngờ đến, ta lại bị nhắm vào như vậy." Lục Dương nhìn chằm chằm Mục Thiên Thảo, khóe miệng không có nét cười.
Mục Thiên Thảo lại lần nữa lên tiếng, giọng nói trẻ trung, như là một vị công tử phong độ nho nhã.
"Lục Dương, ta đã theo dõi ngươi hai tháng rồi, cuối cùng ngươi cũng sa vào bẫy của ta, ta sao lại có thể thả ngươi rời đi?"
Lục Dương bất chợt rùng mình, chẳng lẽ từ khi hắn đi sâu vào trong rừng già thì đã bị Mục Thiên Thảo nhắm đến rồi sao?
Hắn nhớ lại những tu sĩ giai đoạn Kim Đan từng gặp trong hai tháng qua, chẳng lẽ họ đều bị Mục Thiên Thảo khống chế?
"Xét trên sức mạnh mà ngươi thể hiện ra ngoài, ngươi hẳn là có Kiếm Linh Căn đúng không?"
"Linh thực bọn ta không thiếu gì thủ đoạn bảo mệnh, nhưng không có nhiều thủ đoạn tấn công. Điều mà ta mong mỏi nhất đó là hấp thụ các tu sĩ Kim Linh Căn hoặc Kiếm Linh Căn, như vậy thì có thể nâng cao khả năng tấn công của ta. Ta vốn nghĩ trước khi thành thục cũng không có cơ hội gặp được hai loại Linh Căn này, vừa hay, ngươi lại tự tìm tới cửa."
"Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là pháp thuật phân thân của ngươi!"
"Giao thuật phân thân của ngươi ra đây, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Các tu sĩ Kim Đan mà Mục Thiên Thảo khống chế vẫn luôn quan sát Lục Dương từ xa, Mộc phân thân mà Lục Dương sử dụng khiến lòng nó ngứa ngáy không thôi.
Nếu chưa đến độ tuổi nhất định, linh thực không thể di chuyển. Thứ Mục Thiên Thảo khao khát nhất chính là pháp thuật phân thân, như vậy thì nó có thể khống chế phân thân hành động, đi làm những việc mà mình muốn.
Mà phân thân được Lục Dương sử dụng là pháp thuật hệ Mộc, vô cùng tương thích với linh thực.
Dù có nói gì đi chăng nữa, nó cũng phải có được pháp thuật phân thân này!
Vì chuyện này, nó đã dày công thiết kế cạm bẫy, từng bước dụ dỗ Lục Dương sa vào. Tuy rằng Tống Vô Quả bị vạch trần, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.
Chỉ cần đặt chân vào đầm lầy, Lục Dương tất phải chết!
"Có giao ra thì ngươi cũng không học được đâu." Lục Dương lắc đầu, hắn có thể học lệch Chủng Thụ Quyết , nhưng hắn không tin Mục Thiên Thảo cũng có thể học lệch giống hắn.
"Chi bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, ngươi theo ta trở về tông môn, tông môn có lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng ngươi, ngươi cũng không cần phải ở nơi đây hao tổn tâm sức để thu thập dưỡng chất, tốt cho cả đôi bên."
Mục Thiên Thảo cười gằn một tiếng: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian, chờ đồng bọn của ngươi đi Trấn Yêu Quan gọi người đến giúp. Ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị gì sao?"
"Di Sơn Đại Trận, khởi!"
Lá trên người Mục Thiên Thảo lay động một cách quy luật, các tu sĩ giai đoạn Kim Đan đồng thời giơ tay, một đại trận ẩn giấu khác được kích hoạt.
Lục Dương cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, sau đó ổn định trở lại.
"Chúng ta đã được truyền tống đến một nơi khác, những tên tai to mặt lớn ở Trấn Yêu Quan sẽ không tìm đến nơi này đâu."
"Bây giờ, ngươi đã làm tốt chuẩn bị để hóa thành dưỡng chất của ta chưa?"
Sắc mặt Lục Dương lặng như tờ, cây cỏ rẻ rách nhà ngươi nhất quyết buộc ta phải triệu hồi đại sư tỷ hay gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận